Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy

Tác giả: Vân Ngao

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134730

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.

òng người yêu của mình còn có bóng hình một người con gái khác.
Ấn chuông cửa mãi mà không thấy có ai trả lời, Đõ Phong đành vừa xách túi đồ ăn, vừa tìm chìa khóa. Hễ Nguyễn Vân ở trong nhà, anh đêu thích gõ cửa, chờ cô ra mở. Chẳng hiểu sao anh rất thích cảm giác ấy.
“Vân Vân, mau ra xem anh mua cái gì về này.” Đỗ Phong vừa đi vào bếp vừa nói, “Em bảo mấy ngày tới trường tổ chức hội thi thể thao nên không quay vé kí túc nữa, anh mua chỗ này đủ cho chúng ta ăn ba ngày đấy”.
Im lặng.
Đỗ Phong lấy làm lạ, anh đi vào phòng ngủ, không thấy bóng dáng Nguyễn Vân đâu. Cô không tới ư? Anh nhìn quanh tìm kiếm, lọ hoa cúc bên cửa sổ đã cho anh câu trả lời.
Đỗ Phong ngồi xe buýt đến trường cũ. Mấy hôm nay Nguyễn Vân luôn tỏ ra hờ hững với anh, mỗi lần nghe điện thoại thấy giọng anh là cô lại cúp máy. Anh phải đến gặp cô để hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gỉ, cô không phải người giận dỗi vô cớ, nhất định có nguyên nhân nào đó.
Một tiếng sau, Nguyễn Vân ngoan ngoãn đứng trước mặt Đỗ Phong. Đỗ Phong nói nếu không gặp được cô, anh sẽ đứng đây không về. Cô biết anh là người đã nói thì sẽ làm bằng được, vì thế buộc phải xuống gặp anh.
“Em làm sao thế? Nói anh nghe có chuyện gì xảy ra.”
“Tâm trạng em không tốt, muốn ở một mình.”
“Vì sao tâm trạng không tốt?”
“Em không muốn nói.”
"Vì anh hút thuốc phải không? Anh sẽ bỏ.”
“Còn có nguyên nhân khác.”
“Anh rất muốn biết giữa chúng ta xảy ra vấn để gì, em nói cho anh biết, được không?” Ánh mắt Đỗ Phong hiện rõ vẻ lo lắng, “Có chuyện gì thì nên cùng nhau giải quyết, chứ không phải giấu trong lòng. Mình đã thống nhất như thế rồi cơ mà”.
Vừa nghĩ tới Trương Đình, Nguyễn Vân lại cảm thấy chua xót.
“Em không thổ chấp nhận được trong mắt có bất kì một hạt bụi nào.”
"Nghĩa là sao?”
“Nếu mối tình đầu của anh quay về tìm anh, anh sẽ làm gì?”
“Không có khả năng đó.”
“Nếu có?”
“Đó đã là chuyện quá khứ rồi, em nhắc lại làm gì?”
“Anh thật sự đã coi đó là chuyện quá khứ sao? Nếu thế vì sao còn giữ ảnh của chị ấy?”
“Anh giữ lại ảnh không có nghĩa là anh còn tình cảm với người ta.”
“Nhưng rõ ràng chia tay không phải là kết quả anh muốn, phải không?”
“Lúc đó anh rất ấu trĩ, luống cuống không biết phải làm thế nào. Nhưng giờ anh trưởng thành hơn rồi, sẽ không khiến người yêu phải chịu khổ nữa.”
“Trong lòng chi có mình em, anh làm được không?
“Vốn dĩ không có người khác.”
“Thế em vứt ảnh của chị ấy đi được không?
" Tùy em."
“Không cho anh hút thuốc nữa.
“Anh nhất định sẽ bỏ.”
“Còn nữa...”
“Nghe em là được."
“Ha ha..." Nguyễn Vân đắc ý cười, “Em chưa nói hết".
Đỗ Phong đột nhiên kéo cô vào lòng: “Em đúng là biết cách hành hạ người khác. Anh cũng đến bó tay với em".
Nguyễn Vân cúi đầu làm mặt qui, thẩm nghĩ: “Vể sau còn có anh chịu đựng được em”.






Tình Nhân Kiếp
Cai thuốc quả thực là chuyện khốn khổ, nhưng đã nhận lời với Nguyễn Vân nên Đỗ Phong quyết phải làm bằng được. Đây là nguyên tắc trước giờ anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt, vì thế anh rất ít khi hứa hẹn với người khác điêu gì, riêng đối với Nguyễn Vân, anh mới có suy nghĩ đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Anh không muốn thấy người mình yêu buồn bã, vậy nên dù có khó khăn đến đâu anh cũng không từ chối.
Nguyễn Vân mua cho Đỗ Phong một túi trà xanh, những người cai thuốc đều bắt dẫu bằng thứ này. Nếu không có ý chí kiên cường thì rất khó có thể bỏ được thuốc lá, nhưng Đỗ Phong hoàn toàn làm được. Chi trong vòng một tháng anh đã nói lời tạm biệt với thứ đã bâu hạn bạn mình suốt năm năm.
“Em biết không có gì làm khó được anh mà!” Nguyễn Vân vui mừng nói.
“Không cỏ việc gì khó, chi sợ lòng không bền! Hơn nửa, lúc nào cũng có em ở bên cạnh đốc thúc anh cơ mà!" Đỗ Phong cũng không dám tưởng tượng, bản thân trước kia không gì có thể khống chế được, vậy mà hiện giờ anh lại bị một cô nhóc ràng buộc.
"Được. Coi như cậu lợi hại.”
Nguyễn Vân ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra một chuyện có khả năng khiêu khích được Lục Hoa. Cô gọi điện cho Đỗ Phong, cố ý nói những lời ngon ngọt, làm nũng với anh. Kiểu người sĩ diện như Lục Hoa, sau một lần thật lòng nỗ lực mà lại thất bại đương nhiên cô ta không chịu đựng nổi, liễn hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
***
Chuông điện thoại reo liên hồi.
“Điên mất, sao chúng nó lắm người gọi thế không biết!” Lục Hoa đang thu dọn hành lí chuẩn bị về nhà. Từ khi bước vào giai đoạn thiết kế trên máy tính, sinh viên trong vùng đều chuyển về nhà để hưởng đãi ngộ đặc biệt cơm bưng nước rót tận miệng.
“A lô.” Lục Hoa bực dọc nghe điện thoại.
“Cho hỏi Nguyễn Vân có ở đấy không?”
“Đỗ Phong?
“Đúng là tôi, bạn là ai thế?”
“Quên em nhanh như thế sao?”
“Em chuyển điện thoại cho Nguyễn Vân nghe giúp anh được không?”
“Nó không ở trong phòng.” Lục Hoa hậm hực đáp, giờ này cô ta cũng chẳng muốn giả vờ ngoan hiền với Đỗ Phong làm gì.
“Cảm ơn, anh gọi lại sau.”
“Nó không về nhanh như thế đâu, nó có hẹn với Nhạc Quảng Bác. Khôn