Một Đêm, Một Ngày, Một Năm, Cả Đời
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341641
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1641 lượt.
”
Giai Hòa vâng, chợt nghe giọng A Thanh ở đầu dây bên kia vang lên, ý bảo nhờ Giai Hòa mang ông chủ của mình đi ăn món gì ngon lành, nhưng vừa được hai ba câu, cô nàng lại lập tức yên lặng không một tiếng động.
Đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được: “Thật ra còn chưa ăn, tôi vốn định mua vài thứ, vừa vặn lại gặp được người quen nên được mời đến ăn cơm,” Kiểu nói chuyện này nghe qua giống như mình đang cố tìm lý do mời anh ăn gì đó vậy. Giai Hòa lập tức ngừng, ngập ngừng giải thích, “Những món kia cũng không ngon lắm. Ngoại trừ người bạn kia, tất cả đều là người tôi không biết, ít nhiều cũng nhờ mấy câu của anh tôi mới có thể trốn được…”
Cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình muốn nói cái gì, chỉ có thể ngừng, tổ chức lại từ ngữ của mình một lần nữa.
Mãi cho đến khi Giai Hòa hoàn toàn tắt tiếng, bên kia mới nói: “Như vậy có muốn anh lại cứu em một lần nữa? Mang em đi ăn gì đó ngon hơn?”
Ở lại Thượng Hải dưỡng thương
Hai mươi phút sau, Giai Hòa đến gần khu Từ Gia Hối. [1'>
Đây là khu vực Hoàng kim [2'>, nơi đỗ xe bên ngoài đã kín chỗ. Giai Hòa đành kéo ô kính xe xuống, hỏi nam phục vụ gần đó xem có chỗ nào có thể đỗ xe hay không. Anh bạn thanh niên tuấn tú liếc qua biển số xe của Giai Hòa, rồi lại tỏ ra vô cùng thần bí nhìn vào mắt cô, hỏi cô có phải họ Giai hay không.
Giai Hòa không hiểu, gật đầu.
Người nọ lập tức nói: “Mời cô Giai Hòa xuống xe, tôi đến để giúp cô tìm chỗ ngồi.”
Anh thấy Giai Hòa uống gần hết, lại thay cô châm trà.
Hai tay Giai Hòa ôm cốc trà, cười cứng ngắc: “Lúc trước tôi cũng chỉ đến phỏng vấn vài doanh nhân bất động sản mới có cơ hội bước vào đây,” Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, “Cũng đi khoảng ba lần, mà đều là phỏng vấn đầu tiên, căn bản không biết rốt cuộc mình đã ăn cái gì.”
Giai Hòa còn nhớ khá rõ lần đầu tiên đến đây, vị doanh nhân bất động sản kia đạo mạo nói, riêng việc trang trí ánh sáng cho nên này cũng đã tốn cả trăm triệu, ngầm chỉ sang trọng cao cấp này nọ. Lúc ấy Giai Hòa chỉ thầm chửi tục trong lòng một câu, sau này biết nhiều hơn, cũng hiểu được bốn chữ “Chế độ Hội viên” kia, nhất định cần đến vốn gốc để làm nền. Làm bên mảng Tài chính và Kinh tế, mấy năm trời theo sát những kẻ có tiền đến nhiều nơi, đối với thức ăn ngon, cô đã có cái gọi là miễn dịch. Nhưng mà vừa nghĩ đến đây là nhà hàng thần tượng đầu tư, liền cảm thấy trước đây mình không hề để ý đến việc thưởng thức, thật sự tội lỗi.
Anh uống một ngụm nước đá: “Sau này em có tới đây thì dùng tên của anh là được. Nếu em cảm thấy ngại, cũng có thể gọi điện cho A Thanh trước.”
Giai Hòa lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ cần xã giao gì đó cả, không cần thiết.”
Anh không nói gì nữa, ý bảo cô tiếp tục xem thực đơn.
Đèn treo trên bàn ăn khá thấp, có những sợi dây đỏ quây lại, ánh sáng dịu hòa quá mức.
Cô lật lật tờ thực đơn, từ món măng cua [5'>, đến gan ngỗng xốt rượu [6'>, vừa chọn vừa lo lắng mấy món này có ảnh hưởng gì đến ‘tướng ăn’ của mình, vừa cân nhắc xem có hợp với khẩu vị Dịch Văn Trạch hay không, nhưng lật mãi đến trang cuối cùng vẫn chưa chọn được món nào. Rốt cuộc cô lại lật về trang đầu tiên, tiếp tục công việc ngẫm nghĩ chọn lựa. Dịch Văn Trạch vẫn yên lặng dựa vào ghế, ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, nhưng lại không châm thuốc.
“Sao vậy?” Giai Hòa nhìn điếu thuốc kia, không phát hiện có gì khác lạ.
Anh mỉm cười: “Không có gì, đây là nơi cấm hút thuốc.”
Giai Hòa chỉ cảm thấy lời của anh hơi kỳ kỳ. Chỗ này là phòng được đặt riêng, làm sao có thể cấm hút thuốc như anh nói? Nhưng mà nếu Dịch Văn Trạch đã bảo thế, bản thân cô không nên hỏi tới thì hơn, lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu thực đơn.
Dịch Văn Trạch thấy Giai Hòa do dự: “Không muốn ăn sao?”
Cô dỗi: “Thật ra là hoa mắt chóng mặt, nhìn cái gì cũng không muốn ăn.”
Gọi món cũng cần kỹ thuật, nhất là cùng ăn với thần tượng mười mấy năm của mình, có đủ thứ cần phải lo, vô cùng có áp lực.
Cuối cùng vẫn là Dịch Văn Trạch chọn vài món đặc biệt của nhà hàng, rất hợp với khẩu vị Giai Hòa. Lúc gọi món, anh còn cố ý hỏi cô xem có thích ăn vịt quay hay không. Giai Hòa không biết nên khóc hay nên cười giải thích sự khác biệt này, tuy rằng vịt quay là đặc sản của Bắc Kinh, nhưng không phải tất cả người Bắc Kinh đều thích ăn. Ngược lại, bản thân Giai Hòa vì thường xuyên ở nội thành, thích ăn hải sản nhiều hơn.
Cô không đoán trước được, món ăn vốn đã chọn xong, lại thêm một phần hoa hồng cuốn tôm. [7'>
Bông hoa đỏ thẫm, khéo léo giữ lấy mấy em tôm màu hồng nhạt đã bóc vỏ. Cô cẩn thận cầm đũa gắp một miếng tôm, vừa cắn, hương hoa hồng lan khắp vòm miệng.
Lúc vừa ăn gần xong, Dịch Văn Trạch nhận một cuộc điện thoại.
Giai Hòa nghe anh nói vài câu, hình như đầu dây bên kia có một người bạn của anh gọi, đang muốn tới. Cô lập tức buông đũa, đang muốn nói mình không nên làm phiền, chậm trễ thời gian anh tiếp bạn, cửa đã bị gõ rầm rầm, có người đẩy vào. Người vừa vào, tay trái còn cầm di động, ngồi xuống bên cạnh Dịch Văn Trạch: “Mì