XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuyết Đen

Tuyết Đen

Tác giả: Giao Chi

Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341222

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1222 lượt.

ng Nam theo mẹ lên Đà Lạt sống, còn Bảo Nam ở lại Sài Gòn với ba. Dù vậy hai anh em ngày nào cũng phải nói chuyện điện thoại, nhắn tin hoặc chat với nhau. Nếu không cả hai sẽ phát điên lên vì nhớ nhau. Hoàng Nam và Bảo Nam đều tin họ là của nhau ngay từ khi trong bụng mẹ.
Nhưng một năm trước Bảo Nam đã tự tử chết vì một cô gái.
- Khoan đã! Con nhỏ hồi nãy – Hoàng Nam chợt nhớ ra điều gì đó.
Hoàng Nam lao nhanh đến chỗ cái laptop của mình. Nhanh chóng truy cập vào mail. Trong đó chứa đầu những e-mail của Bảo Nam mà Hoàng Nam không bao giờ xóa.
Mắt Hoàng Nam mở to hết cỡ khi nhìn vào những bức ảnh của Bảo Nam gửi cho cậu. Những đường gân máu trong mắt Hoàng Nam nổi đỏ trông rất đang sợ. Hai tay cậu nắm chặt, gân guốc và cơ bắp của “dân thể thao” nổi hết lên. Đó là những bức ảnh Bảo Nam chụp cùng một cô gái.
- Là cô ta – Hoàng Nam nghiến răng.
- Anh à, em yêu rồi. Cô ấy rất tuyệt. Cô ấy tên Hoàng Nhã Thanh anh ạ. Tên hay lắm phải không anh? Ở bên cô ấy em rất hạnh phúc…
- Anh à, đây là hình hôm nay bọn em chụp khi công viên nước. Em muốn cho anh xem đầu tiên. Anh thấy cô ấy đẹp không anh?
- Anh à, trong lòng em anh và cô ấy đều đứng nhất. Em yêu hai người bằng nhau!
- …….
- Anh ơi! Em đau quá! Cô ấy không cần em nữa.
- Anh ơi! Cô ấy không muốn gặp em. Đã hơn một tuần cô ấy tránh mặt em. Em nhớ cô ấy quá!
- Anh ơi. Em không thể sống mà không có cô ấy. Em xin lỗi anh!
Hoàng Nam nhớ lại những tin nhắn hạnh phúc của Bảo Nam, cho đến những tin nhắn đau lòng. Và cả tin nhắn cuối cùng Bảo Nam gửi cho cậu trước khi ra đi.
- Là tại cô! Chính cô đã giết Bảo Nam của tôi. Chính cô đã làm tôi mất Bảo Nam. Tôi đã định để yên cho cô. Thế mà giờ cô lại xuất hiện trong nhà tôi sao? – Hoàng Nam nghiến răng.
Nhã Thanh thức dậy sau giấc ngủ chập chờn những ác mộng.
- Là mơ sao? Mình mơ thấy cậu ấy sao? – Nhã Thanh đập nhẹ lòng bàn tay trái vô chán.
Đôi mắt đang nhắm tịt mở to khi nhìn thấy chiếc mền màu xám đang đáp trên người.
- Không phải mơ. Chiếc mền đang còn ở đây. Nhưng… không lẽ mình bị hoa mắt. Mình đâu có say. Sao lại nhìn nhầm con cô Dung thành cậu ấy chứ - Nhã Thanh lầm bầm rồi bước ra khỏi giường một cách nặng nề. Cô lững thững đi vô trong phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Hôm nay Nhã Thanh bắt đầu đi học nhưng vì chưa có đồng phục nên cô mặc quần kaki đen và áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo ấm đen hôm qua cô mới mua. Nhã Thanh không thích màu đen, nhưng với thời tiết lạnh thế này, đồ màu đen là giữ ấm tốt nhất. Chọn cho mình đôi giày bata trắng đen, Nhã Thanh nhắm mình trong gương.
Chiếc áo ấm đen đang che đi chiếc áo sơ mi trắng. Chỉ để lộ phần cổ áo vì Nhã Thanh không có thói quen kéo hết khóa áo khoác.
- Tuyết đen? – Hai từ đó lại bất giác vụt ra từ miệng Nhã Thanh.
- Từ khi có trí khôn, tôi luôn có cảm giác rất lạ khi nghĩ về tuyết. Tại sao từ trên trời lại vừa có mưa rơi xuống, lại vừa có tuyết rơi xuống?
- Người ta nói mưa là nước mắt của thượng đế. Vậy còn tuyết? Phải chăng nó là những giọt nước mắt bị kìm nén đến nỗi đóng băng? Người ta có thể nghe thấy tiếng mưa rơi nhưng không thể nghe thấy tiếng tuyết rơi, cũng như người ta có thể khóc vì những nỗi đau nhỏ nhưng lại không thể khóc trước những nỗi đau quá lớn.
- Không! Tuyết không thể là nước mắt được. Nó phải là nụ cười của thiên thần nên mới có thể thuần khiết như vậy.
- Là nụ cười thiên thần tặng cho con người trong mùa đông lạnh lẽo, để mọi người xích lại gần nhau hơn. Để tâm hồn mọi người đẹp hơn. Phải! Vì vậy mà những bông tuyết nhỏ bé kia lại có thể mạnh mẽ thực hiện một cuộc hành trình dài từ trời xuống.
- Tôi đã ước mình được là một bông tuyết. Thực hiện sứ mệnh cao đẹp một cách âm thầm và đến khi ra đi cũng một cách âm thầm. Thế nhưng. Những gì tôi mang đến cho thế giới này chỉ là sự chết chóc.
Nhã Thanh cười. Nụ cười chế nhạo chính bản thân mình.
Nhã Thanh ra khỏi phòng. Vai đeo chiếc cặp da. Tay cầm quyển sổ hộ khẩu và chứng minh photo để mang xuống cho bà Dung.
- Cháu chào cô! – Nhã Thanh đi vào nhà bếp, vui vẻ chào bà Dung.
- Hôm qua cháu ngủ ngon không? Có lạ giường không?
- Dạ không ạ. Nhưng trời lạnh quá, cháu còn chưa quen.
- Hôm qua cô bảo con trai cô mang mền lên cho cháu, nó có mang không? – Bà Dung chau mày.
- Dạ có ạ. Nhờ vậy mà cháu đỡ lạnh – Nhã Thanh xoa xoa đầu.
- Thật không hiểu mắt mũi mình thế nào mà nhìn nhầm con trai cô Dung ra cậu ấy nhỉ? Thật tình! – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Ngồi xuống ăn sáng đi cháu! – Bà Dung nói.
- Dạ cháu không quen ăn vào buổi sáng. À, cái này cháu để trên bàn nha cô – Nhã Thanh búng vào quyển sổ hộ khẩu photo.
- Ừ, cháu để trên bàn đi! Nhưng cháu phải ăn cái gì đi chứ. Bỏ bữa sáng không tốt đâu.
- Nếu có sữa tươi thì cháu uống một chút là được rồi.
- Ở trong tủ lạnh có đó. Để cô lấy cho cháu.
- Dạ thôi. Để cháu tự lấy cũng được – Nhã Thanh chộp lấy cái ly thủy tinh trên bàn ăn và tiến về phía tủ lạnh. Nhã Thanh đang loay hoay đổ sữa từ trong hộp dung tích 1l ra ly.
- Con chào mẹ!