
Tác giả: Giao Chi
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341226
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1226 lượt.
Thanh bị oan nên ổng chỉ đuổi Nhã Thanh ra ngoài mà không phạt hay ghi tên vô sổ đầu bài. Biết làm sao được. Nếu ổng không đuổi Nhã Thanh ra ngoài thì người bị đuổi cổ khỏi trường sẽ là ổng. Không ai biết quan hệ giữa Việt Lĩnh và thầy hiệu trưởng là như thế nào. Chỉ biết Việt Lĩnh muốn đuổi ai thì người đó sẽ phải quấn gói khỏi trường Huyền Thoại. Dù là thầy cô hay học sinh.
- Dạ vâng – Nhã Thanh ấm ức đi ra ngoài.
Mấy học sinh khác cũng mong “được” đuổi ra ngoài chết đi được ấy chứ. Vì tiết hình học quá buồn ngủ.
- Cái gì thế này? Cậu ta điên sao? Mình làm gì cậu ta chứ - Nhã Thanh lầm bầm.
- Giờ mình biết đi đâu đây chứ - Mặt Nhã Thanh méo mó.
Nhã Thanh cứ lang thang trong trường. Cuối cùng cô chọn nguồi xuống dưới tán một cây cổ thụ râm mát. Bãi cỏ cô đang ngồi xanh mướt và rất sạch sẽ. Nhã Thanh ngồi xuống dựa lưng vào gốc cây. Gió khẽ thổi làm những chiếc lá vàng rơi xuống. Nhã Thanh ngửa lòng bàn tay ra hấng những chiếc lá rơi.
- Giống như tuyết rơi vậy – Nhã Thanh nghĩ thầm.
- Khi vừa chạm xuống đất tuyết lập tức tan chảy...
- Tuyết mang sứ mệnh đem mọi người xích lại gần nhau nên nó phải lạnh. Vì vậy mà người ta chỉ muốn nhìn ngắm nó chứ chẳng ai muốn làm bạn với nó. Những bông tuyết thật cô đơn!
- Hoa tuyết đẹp để tâm hồn con người đẹp hơn khi thấy nó…
- Hoa tuyết trông cứng cáp để người khác không thể nhìn thấy sự cô đơn của nó. Họ không biết chính bản thân nó cũng cảm thấy lạnh…
- Hoa tuyết tan chảy lặng lẽ để không ai phải đau lòng vì nó. Nhưng sự thật là vì không ai níu giữ nó để nó tồn tại mãi mãi. Khi mùa đông giá lạnh qua đi. Con người trào đón mùa xuân ấm áp hạnh phúc. Chẳng ai nhớ đến những bông tuyết lạnh lẽo. Vì thế mà tuyết phải tan đi trong lặng lẽ…
Điện thoại Nhã Thanh rung. Có tin nhắn.
- Em gái à, hôm nay có hàng mới đấy. Đảm bảo đỉnh. Em lấy không? Còn có 20 con thôi đấy.
Nhã Thanh đanh mặt lại. Rồi sau đó là một nụ cười nửa miệng như đang chế giễu. Phải! Nhã Thanh đang chế diễu chính mình.
- Đó chính là thế giới của tôi. Thế giới mà tôi thuộc về. Một con quỷ thì nên ở địa ngục. Quỷ thì không được phép mơ tưởng đến thiên đàng.
- Để cho em 10 con. Em sẽ gửi tiền trước cho anh – Ngón tay cái của Nhã Thanh lướt nhanh trên bàn phím điện thoại.
- Oke em – Tin nhắn trả lời của người kia.
Nhã Thanh nhanh tay xóa 2 tin nhắn vừa rồi khỏi hộp thư đến. Nhã Thanh luôn xóa mỗi khi đọc xong tin nhắn. Hộp thư đến của cô chỉ lưu những tin nhắn của Bảo Nam.
Không hiểu tại sao Nhã Thanh lại muốn đọc lại những tin nhắn mà Bảo Nam đã gửi cho mình. Cô chưa bao giờ như thế này. Dù lưu lại nhưng cô chưa bao giờ đọc lại. Có lẽ vì gặp lại hình hài quen thuộc nên làm tâm trạng Nhã Thanh không ổn định.
- Nhã Thanh à, cậu đừng như vậy! Tớ làm gì sai thì cậu phải nói chứ. Sao đột nhiên lại chia tay chứ?
- Nhã Thanh à, cậu gặp tớ 1 lát được không? Tớ nhớ cậu lắm!
- Nhã Thanh à, nghe điện thoại đi! Tớ muốn nghe thấy giọng nói của cậu. Một câu thôi cũng được.
- Cậu gặp tớ đi Nhã Thanh. Tớ hứa sẽ không níu kéo cậu đâu. Chỉ cần cho tớ nhìn thấy cậu thôi.
- Tớ muốn ở bên cậu mãi mãi Nhã Thanh ạ. Nếu tớ chết đi linh hồn tớ có thể ở bên cậu mãi mãi rồi.
Nhã Thanh ghì chặt cái điện thoại lên ngực. Trái tim cô đang tê buốt.
- Đồ ngốc! Bây giờ linh hồn cậu có ở bên tớ không? – Nhã Thanh thì thào.
Một chiếc lá rơi xuống vướng trên tóc Nhã Thanh. Nó nằm lại trên đó rồi từ từ tuột khỏi mái tóc đen để xõa của cô. Chiếc lá tuột xuống như có một bàn tay đang vuốt nó xuống khỏi tóc Nhã Thanh. Nhưng Nhã Thanh không hay biết gì về điều đó.
Nhã Thanh khóc. Bản thân cô không biết đó là những giọt nước mắt xám hối hay luyến tiếc nữa. Một cơn gió thổi qua. Gió không hề lạnh nhưng làm những giọt nước mắt của Nhã Thanh khô ngay lập tức. Giống như một bàn tay đang lau nước mắt cho cô.
Có lẽ đó chính là Bảo Nam.
- Tìm mãi mới thấy – Việt Lĩnh từ phía sau đi đến làm Nhã Thanh giật mình.
Nhã Thanh nhanh chóng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên những sợi lông mi dài.
- Cậu… cậu khóc sao? – Việt Lĩnh bối rối. Cậu không phải người sợ nước mắt phụ nữ nhưng khi nhìn thấy Nhã Thanh khóc tự dưng Việt Lĩnh thấy bối rối. Đúng hơn là rối bời.
- Có chuyện gì à? – Việt Lĩnh ngồi xuống bên cạnh Nhã Thanh.
- Vì bị ai kia đổ oan nên tôi tức quá phát khóc đấy – Nhã Thanh nói.
- Ai? Đứa nào là gì cậu? – Việt Lĩnh nổi giận. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao cậu nổi giận nữa.
- Tên xấu xa nào đang yên đang lành làm thầy hình học đuổi tôi ra khỏi lớp? – Nhã Thanh nheo mắt nhìn Việt Lĩnh.
- Cậu xỏ tôi sao? – Việt Lĩnh cáu.
- Cậu xỏ tôi thì có. Tôi làm gì cậu mà cậu kiếm chuyện với tôi kiểu đó? – Nhã Thanh cãi.
- Tại trong lớp buồn quá không có chuyện gì làm – Việt Lĩnh xoa đầu cười hì hì.
- Cái gì? – Nhã Thanh há hốc miệng để khí nóng toát ra trước khi cháy hết tóc trên đầu.
- Mà có vậy mà cũng khóc sao? Mít ướt vừa thôi chứ! – Việt Lĩnh châm chọc.
- Kệ tôi! Mà cậu ở đây làm gì? Cũng bị đuổi à? – Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh nghi hoặc.