
Tác giả: Hắc Đê U
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134772
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/772 lượt.
Một đêm nọ, Tiểu Nguyệt hỏi Trần Duy Cẩn:
- Cẩn! Nghe nói… chàng sẽ kiếm cho ta vài vị tỷ muội?
Trần Duy Cẩn đang uống trà, nghe thấy lời của Tiểu Nguyệt liền bị sặc, nước văng đầy bàn. Thấy hắn ho khù khụ, Tiểu Nguyệt tới vuốt vuốt lưng cho hắn. Đến khi thở thông, hắn lắp bắp hỏi:
- Nàng… là nghe ai nói?
- Nhiều lắm nha. Nghe nói Phùng tiểu thư đang có ý với chàng nha. Còn có Trình tiểu thư, Lâm tiểu thư…
- Ta chỉ cần Nguyệt Nhi của ta thôi.
Hắn cũng không muốn làm nàng hoảng sợ, lần ở Bắc Bình hắn đã bị doạ một phen hết hồn.
Đó là ngày đấu giá, khi trở về khách điếm, Tiểu Nguyệt đã cảm thấy mệt mỏi đi ngủ sớm. Khi đó, Trần Duy Cẩn cũng nghĩ đơn giản là vì nàng đã làm quá sức nên cũng không chú ý nhiều. Nào ngờ, đêm đó, khi giật mình tỉnh dậy, Trần Duy Cẩn lại nhìn thấy Tiểu Nguyệt đang mở mắt nằm bên cạnh, nàng không cử động, đôi mắt mở to trống rỗng, vô hồn, dù hắn có gọi thế nào, nàng cũng không lên tiếng hồi đáp.
- Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi… trả lời ta đi… Nguyệt Nhi…
Khi đó, hắn hoảng loạn đến mức không biết làm gì, chỉ ôm chầm lấy nàng, gọi tên nàng mãi.
Hắn không thích cảm giác đó chút nào. Cảm giác đang mất đi người thân của mình. Bây giờ cũng vậy, trước kia cũng vậy, khi phụ thân hắn ra đi, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn. Bất lực!
Hôm sau, khi tỉnh dậy thì lão hoàng đế hỏi Trương tổng quản:
- Thái tử đã đến chưa?
- Bẩm hoàng thượng. Thái tử từ sáng đã đứng chờ ngoài điện.
- Cho hắn vào đi.
Nam Thiên Nhất tiến vào điện liền quỳ xuống nói:
“Phụ thân, ngài đừng khích bác Thiên Nhất như vậy nữa.”
Lại quay sang nói với Nam Thiên Nhất:
“Ngoại công cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Mọi chuyện đã như vậy, ngươi hãy nghe theo ngoại công lần này nữa đi.”
Nam Thiên Nhất cũng hiểu bây giờ không thể phát tác, hắn không thể trở mặt với Phượng Thành, đại diện cho Phượng gia được, nên cắn răng nuốt hận nói:
“Ngoại công dạy phải. Thiên Nhất sẽ nghe lời ngài.”
Nhưng khi hắn đến tẩm cung thì lão hoàng đế đã có lệnh không cho bất cứ đến làm phiền, hắn chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi đến giờ.
…
Lão hoàng đế nhìn Nam Thiên Nhất đang quỳ trên đất, trong mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo. Lão làm sao không biết suy nghĩ của đứa con mình, hắn là đang mong lão mau chết sớm một chút đi. Vì cái ngôi vị này, mà những đứa con của lão đều kẻ tranh người đấu, có ai là kẻ thật lòng đây.
Càng suy nghĩ, tâm tình của lão hoàng đế càng lúc càng lạnh lẽo. Đột nhiên, trong lòng lão hạ một quyết định…
Lão hoàng đế từ tốn nói với Nam Thiên Nhất:
- Thái tử, trong thời gian trẫm tịnh dưỡng, mọi việc trong triều phải giao phó cho ngươi rồi. Ngươi là phải cố gắng.
Nam Thiên Nhất bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn, lão hoàng đế đây là có ý gì? Đang ngầm ám chỉ sau này triều đình là cho hắn sao? Nghĩ vậy, trên mặt hắn liền hiện nét vui sướng, hắn liền dập đầu, cung kính cảm tạ:
- Phụ hoàng xin hãy an tâm, Thiên Nhất nhất định không phụ thánh ân.
Lão hoàng đế nhìn không nhìn, chỉ “Ừ” một tiếng, Nam Thiên Nhất cáo lui. Trương tổng quản quan tâm tiến đến hỏi lão hoàng đế:
- Hoàng thượng, người có muốn uống một ít nước không?
Lão hoàng đế vẫn nhắm nghiền mắt, ra lệnh:
- Ngươi hãy truyền mật chỉ của trẫm: gọi Uy vương vào diện kiến.
Trương tổng quản thoáng ngạc nhiên nhưng lập tức liền khôi phục lại vẻ bình thường, nhận lệnh:
- Tuân mệnh.
—————-
Trần Duy Cẩn âm thầm tiến cung đến gặp lão hoàng đế. Ở tẩm cung, lão hoàng đế dù bệnh nặng vẫn ngồi dậy, trên người khoác chiếc áo choàng màu vàng thêu rồng bay biểu thị địa vị độc tôn của lão.
Từ lúc vào đây đến giờ, lão hoàng đế một câu cũng không nói, Trần Duy Cẩn đành phải tiếp tục quỳ trên đất chờ lệnh. Trần Duy Cẩn lặng lẽ hướng mắt quan sát biểu tình của lão hoàng đế.
“Chẳng lẽ, lão hoàng đế sắp quy thiên thật sao?”
Hắn đến giờ vẫn khó tin lão hoàng đế xảo quyệt ấy lại có một ngày trở nên già yếu như vậy. Trong khi hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, lão hoàng đế đột ngột lên tiếng:
- Uy vương. Ngươi chắc đã chọn cho mình một chủ tử?
Trần Duy Cẩn liền giật mình, tim đập lỗi nhịp, vẫn cứng miệng nói:
- Hoàng thượng, chủ tử của Duy Cẩn đương nhiên mãi mãi là hoàng thượng.
Lão hoàng đế thờ ơ đáp:
- Vậy sao? Chứ không phải ngươi hận trẫm lắm đi.
Trần Duy Cẩn biến sắc, dập đầu nói:
- Thần không dám.
Lão hoàng đế không nghe lời của Trần Duy Cẩn, tiếp tục nói:
- Ngươi nghĩ rằng trẫm cái gì cũng không biết?
Đương nhiên là không rồi. Trần Duy Cẩn tự hiểu không có gì có thể qua mặt được lão hoàng đế cáo già kia, nhưng là, lão biết được tới mức nào? Và lão đây là đang thử hắn hay là đang cảnh cáo?
Trần Duy Cẩn vẫn trầm ngâm không đáp.
Lão hoàng đế hồi tưởng lại chuyện xưa, thăng trầm nói:
- Năm xưa, khi nhìn thấy ngươi, trẫm đã biết ngươi là một nhân tài. Tiếc rằng, ngươi lại không có chí hướng trên con đường thăng quan tiến chức. Chỉ là, Nam Quốc cần những người như ngươi.
Vậy cho nên lão mới làm ra tất cả những việc