
Tác giả: Hắc Đê U
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134770
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/770 lượt.
này? Dồn ép hắn phải bước chân vào cuộc tranh đoạt ngai vàng?
Không khí trong tẩm cung trầm xuống, không một tiếng động phát ra.
Lão hoàng đế lại tiếp tục phân phó:
- Uy vương, sắp tới trong kinh thành sẽ có lời đồn: Uy vương đầu nhập thế lực của tam hoàng tử, công khai đối kháng với thái tử. Và Lương thừa tướng vì tội tự lập tư binh ý đồ mưu phản bị bắt giữ…
Trần Duy Cẩn vì kinh ngạc quên mất quy tắc mà trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào lão hoàng đế. Lão hoàng đế vẫn không tỏ ra biểu tình gì, từ từ hỏi lại:
- Ngươi đã hiểu?
- Thần…
Vậy là lão hoàng đế đã quyết tâm rồi sao? Đây chính là kết cuộc ư?
Trần Duy Cẩn lại dập đầu, kiên định nói:
- Thần đã hiểu rõ.
Trên mặt lão hoàng đế toát ra một tia sáng, lão nói:
- Tốt! Được rồi. Ngươi hãy chuẩn bị đi. Sẽ làm khó ngươi đây.
- Thần không dám. Đây là trách nhiệm của thần.
Khi Trần Duy Cẩn đã đi rồi, lão hoàng đế mới buông lỏng thân người, bật ho khù khụ. Đến khi dừng ho, nhìn bàn tay đang vướng đầy máu của mình, lão hoàng đế lần đầu lộ ra vẻ bất lực.
- Đây là sự trừng phạt của trẫm sao? Nếu trẫm hạ quyết tâm sớm hơn, có lẽ cục diện cũng không ra như vậy. Uy vương… Thần nhi đành trông chờ vào ngươi rồi.
Trước kia, lão cũng từng nhận định Nam Thiên Thần, đó là một đứa trẻ ưu tú nếu có được sự bồi dưỡng thích đáng, nhưng để hắn trở thành cửu ngũ chí tôn có lẽ không thích hợp. Hắn vẫn còn quá nhỏ, thế lực không có, năng lực cũng không quá mức vượt trội, lại bảo thủ thân mình không có lá gan bành trướng thế lực. Điều tốt nhất ở Nam Thiên Thần coi như là có lòng hiếu thuận đi, nhưng khi đó, lão lại nghĩ khác, cho rằng thành tâm Nam Thiên Thần là giả tạo, mưu cầu lợi ích từ lão nên lão cũng không thân cận với nhi tử này.
Nghĩ lại, có lẽ là lòng thành kiến của lão quá nặng, cho rằng không ai thật tâm với mình, cái người khác muốn ở lão chỉ là tiền tài, quyền lực. Đến bây giờ, lão mới ra liệu có quá muộn không? Đứa nhỏ đó vẫn cung kính, quan tâm lão đến vậy, lão có nên cảm thấy mãn nguyện không?
Nói cho cùng, lỗi tại “tình thân” ở nhà đế vương thật sự quá nhạt nhoà vậy…
Những thông tin mới đây ở kinh thành khiến cho Lão Khấu càng lúc càng bất an, lão liền tới bàn luận với Nam Thiên Thần:
- Tứ hoàng tử, liệu Trần Duy Cẩn có phút chót đổi ý phản bội chúng ta?
Nam Thiên Thần đương nhiên cũng biết những tin tức đó, điều đó cũng khiến hắn bâng khuâng, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn tin tưởng Trần Duy Cẩn.
- Sư phụ, đồ nhi tin tưởng Uy vương không phải là người thất tín.
- Nếu không phải là sự thật vậy tại sao đến giờ Trần Duy Cẩn lại không lên tiếng phản bác? Cả một lời giải thích cũng không có?
Thanh Phong im lặng chấp nhận.
- Bên Lương thừa tướng có hành động gì không?
- Quả nhiên như gia dự đoán, khi biết tin ngài và tam hoàng tử hợp tác, thái tử đã quyết định ra tay, hiện tư binh của Lương thừa tướng đã rục rịch hành động.
- Còn bên Phượng Hàn?
- Vẫn không có động tĩnh.
Trần Duy Cẩn nhíu mày. Hắn biết ngoài Lương thừa tướng ra thì Phượng gia cũng có tư binh riêng, nhưng đến bây giờ, đã bỏ nhiều công sức vẫn không thể xác định được vị trí của đoàn binh đó. Phượng Thành quả nhiên là lão cáo già, không dễ dàng để lộ sơ hở. Đoàn tư binh đó chính là vũ khí cuối cùng của Phượng gia.
Đang lúc bàn luận, bỗng nhiên Trần Duy Cẩn và Thanh Phong cảm nhận được sát khí, hai người xem như không có chuyện gì, hành động như thường. Ngay sau đó, từ trên nóc nhà có một hắc y nhảy xuống, mái ngóc bị vỡ quăng tung toé, hắc y hướng mũi kiếm vào Trần Duy Cẩn đâm tới. Thanh phong liền ra tay đỡ lại, hai người bắt đầu cuộc giao đấu. Trần Duy Cẩn vẫn an vị, nhấp một ngụm trà xem diễn biến.
Võ công của hắc y tương đương với Thanh Phong, đánh nhau đã được một lúc vẫn không ai chiếm được ưu thế. Thấy thế, Trần Duy Cẩn nhàn nhạt lên tiếng hỏi:
- Là ai phái ngươi đến ám sát ta?
Nghe Trần Duy Cẩn nói thế, hắc y liền tức giận quát:
- Tên cẩu tặc nhà ngươi, lão tử đã muốn giết lâu rồi.
Trong lúc đáp lời, hắc y liền lộ ra sơ hở, Thanh Phong liền chớp thời cơ tấn công vào chỗ đó, hắc y liền biết đây là kế khích bác của Trần Duy Cẩn liền tập trung tinh thần tiếp tục đấu với Thanh Phong.
Trần Duy Cẩn nhếch mép cười nói:
- Là thái tử? Nhị hoàng tử hay là… tứ hoàng tử Nam Thiên Thần?
Nghe tới tên Nam Thiên Thần, hắc y liền kích động, nhìn Trần Duy Cẩn đang dương dương tự đắc bằng cặp mắt toé lửa. Hắn liều chết thoát khỏi Thanh Phong xông qua tấn công Trần Duy Cẩn.
Khi mũi kiếm đến sát, Trần Duy Cẩn tung ra một cước, chiếc ghế dịch sang một bên né được mũi kiếm của hắc y, Thanh Phong ngay đó cũng tấn công tới, hắc y xoay người đỡ đòn, trong lúc đỡ lấy một kiếm của Thanh Phong thì hắc y vô thanh vô tức bị một thanh kiếm khác kề vào cổ. Hắn kinh ngạc nhìn lại chủ nhân của thanh kiếm đó – Trần Duy Cẩn.
Trần Duy Cẩn cười nhạt:
- Tứ hoàng tử thật phát ngươi đến đây sao? Lão Khấu sư phụ?
Đôi mắt của hắc y nhân liền lộ sự kinh n