
Tác giả: Hắc Đê U
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134776
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.
ra theo kế hoạch, nếu như Nam Thiên Thần thật sự không có cơ hội bước lên ngôi đế vị kia, thì hai người sẽ giúp cho một người khác bước lên ngai vị đó, người được đồng tình chọn chính là tam hoàng tử Nam Thiên Phong.
Thái tử là tuyệt đối không thể, đó chính là tử địch một sống một còn. Nhị hoàng tử tâm tư quá âm trầm, nếu hắn lên ngôi, thật không biết người tiếp theo phải chết có phải là những kẻ lót chân như bọn hắn hay không. Nhìn qua nhìn lại, người thích hợp chỉ có Nam Thiên Phong, ít nhất hắn không nặng tâm cơ như hai người kia, chỉ cần sau khi hắn lên ngôi, Nam Thiên Thần chấp nhận trở thành một vương gia đến đất phong ở một vùng hẻo lánh còn Trần Duy Cẩn buông bỏ toàn bộ quyền lực đi ẩn cư thì cơ hội sống còn vẫn cao hơn.
Trước giờ Nam Thiên Thần luôn nghĩ: sẽ giúp Nam Thiên Phong đăng ngai.
Nếu như… lời Trần Duy Cẩn nói là thật thì.. người cho Nam Thiên Thần có cơ may chạm đến ngôi vị kia chính là…
- Uy vương, ngài nói vậy là có ý gì?
Nam Thiên Thần kích động hối thúc.
Trần Duy Cẩn không biết có nên để Nam Thiên Thần hy vọng hay không. Dù Nam Thiên Thần có bộ dạng trưởng thành như thế nào thì vẫn không thể thay đổi được việc Nam Thiên Thần cũng chỉ mới hơn mười ba tuổi. Ở độ tuổi Trần Duy Cẩn luôn khát khao chiến thắng và mong muốn nhận được sự thừa nhận của phụ thân mình.
- Hoàng thượng… có suy nghĩ tốt về ngài.
Đầu của Nam Thiên Thần như bị đánh boong một tiếng. Bật lên nụ cười ngờ nghệch. Trước nay, hắn đã luôn hy vọng, luôn hy vọng phụ hoàng sẽ nhìn đến hắn, khen ngợi hắn chỉ một lần. Nhưng vì bảo tồn cái mạng nhỏ, hắn lúc nào cũng phải nhịn nhục, không dám phô bài tài năng. Cái nhìn thờ ơ của lão hoàng đế khi chứng kiến những lúc đó làm hắn thấy hỗ thẹn, hắn muốn bùng nổ, muốn nói rằng hắn có thể làm được tốt hơn, hãy nhìn hắn đi…
Hắn rất muốn thét lên rất nhiều như thế.
Cuối cùng, vẫn im lặng.
Phụ hoàng là người hắn tôn kính nhất, sùng bái nhất. Ngài thông minh, ngài tài giỏi, ngài sắc sảo nhưng ngài cũng thật quá vô tình… là người khiến Nam Thiên Thần vừa kính yêu vừa hận.
Nam Thiên Thần kích động chạy tới lay lấy tay Trần Duy Cẩn, liên miệng hỏi:
- Ngài nói là thật sao? Không phải gạt ta chứ?
Nhìn đôi mắt kỳ vọng của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn trịnh trọng nói:
- Là sự thật. Những việc ta làm bây giờ cũng là ý của hoàng thượng.
Nam Thiên Thần quá bất ngờ không tiếp thu được, cứ mở to mắt nhìn.
Trần Duy Cẩn lại nói:
- Bây giờ không chỉ là bảo toàn tính mạng của mình, chúng ta còn có một trách nhiệm mới.
Nam Thiên Thần nghe thấy lời đó liền bừng tỉnh, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nheo lại suy ngẫm.
Đúng vậy! Bây giờ, hắn còn có cả sự uỷ thác của phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng hắn được phụ hoàng giao cho, hắn nhất định phải hoàn thành hy vọng của phụ hoàng.
Ngọn lửa quyết tâm bừng cháy mãnh liệt trong đáy mắt của Nam Thiên Thần.
Sắp đến lúc, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần người tưởng chừng như vô hại, không có khả năng giành lấy ngôi đế vương bước chân lên đài.
Nam Thiên Quân, hoàng đế của Nam Quốc, lên ngôi khi mới mười tuổi dưới sự nhiếp chính của Tần thái hậu, lấy hiệu là Thánh Minh. Sau khi Nam Thiên Quân trưởng thành, Tần thái hậu vẫn không muốn buông quyền lực trong tay mình, Nam Thiên Quân rất bất mãn nhưng khi đó hắn chưa có khả năng đối nghịch với thế lực của Tần thái hậu và Tần quốc công nên đành ẩn nhẫn. Bề ngoài vẫn sắm vai một hoàng đế nhu nhược, cái gì cũng không ngó ngàng nhưng sau lưng, Nam Thiên Quân bắt đầu xây dựng thế lực của mình…
Tần thái hậu đương lúc đắc ý nên không đề phòng nhi tử của mình, mắt thấy tình thân dần trở nên xa cách cũng không có ý định hàn gắn. Cứ thế, khoảng cách giữa bà và nhi tử càng lúc càng xa.
Đến một ngày, khi bị chính hoàng nhi của mình kéo ngã từ ghế thái hậu xuống, Tần thái hậu mới tỉnh ngộ. Nam Thiên Quân bây giờ không còn là một đứa trẻ tuỳ theo sự sắp đặt của bà, đã có năng lực quyết định mọi chuyện, thậm chí còn có sức mạnh để lật đổ gia tộc họ Tần của mình.
Tần thái hậu nhiều lần tự hỏi: nếu biết trước kết cuộc này, năm xưa bà sẽ nhẫn tâm phế bỏ nhi tử thân sinh của mình để Nam quốc thay thành họ Tần hay bà sẽ sớm trao trả quyền lực lại để đổi đường sống cho Tần gia?
Dù trong tâm tưởng của bà có chọn kết quả nào đi nữa thì vẫn không thể thay đổi được sự thật hiện tại. Tần thái hậu không bao giờ có cơ hội để hối hận.
Thánh Minh, năm thứ mười bốn, xảy ra hạn hán, Thánh Minh Đế hạ lệnh mở kho gạo.
Thánh Minh, năm thứ mười lăm, biên giới phía bắc bị xâm lăng, Thánh Minh Đế đích thân dẫn binh ra trận.
Thánh Minh, năm thứ mười tám, tháng giêng, ngày hai mươi, đại hoàng tử ra đời, phong tên Nam Thiên Nhất, lập làm thái tử.
…
Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, Lương thừa tướng mưu phản, bắt giam cả nhà, chờ ngày định tội…
Ngồi trong ngục, cẩm y bào thay bằng áo tù rách nát, mùi hôi thối sốc lên mũi, thỉnh thoảng còn có mấy con chuột chạy qua, cả một ánh sá