
Tác giả: Hắc Đê U
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 134745
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/745 lượt.
Ta muốn ăn thịt!
Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn Hoàn lão, lí nhí nói:
- Đây là thịt mà.
Lão nghe mà giật mình hỏi lại:
- Cái nào là thịt?
Nàng chỉ vào mấy cọng nấm trong dĩa nói:
- Đây là thịt nè. Trước kia, thỉnh thoảng mới có ăn. Rất hiếm.
Lão thật khóc không ra nước mắt, ai đã dạy ra đứa nhỏ khờ khạo này chứ. Lại nhẫn tâm đi gạt nàng như vậy. Không được, lão phải dạy dỗ lại nàng mới được.
- Nghe này, đồ ngốc.
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:
- Vâng, đồ ngốc.
- Ta nói chính là ngươi ngốc đó.
- Tiểu Nguyệt là đồ ngốc? Gia gia cũng là đồ ngốc, phải không?
Hắn xin thề với trời, nếu như trước mặt hắn là một người khác, hắn nhất định sẽ chém kẻ đó mấy đao. Hắn không có khả năng để dạy nàng.
—————
Trần Duy Cẩn đang xử lý công việc trong thư phòng thì thấy Hoàn lão hậm hực xông vào, uống hết cả bình trà trên bàn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ còn lấy luôn ly trà trên bàn của hắn ừng ực uống hết.
- Gia gia làm sao vậy?
Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn nói:
- Không lợi hại bằng người, bị người đả bại!
Trần Duy Cẩn khó hiểu, ai lại có thể đánh bại được gia gia của hắn chứ. Lão không gây chuyện với người khác đã là tốt rồi.
Hoàn lão ngồi phịch xuống bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, mấy văn kiện bị lão đè bẹp dưới mông.
- Không nói việc này nữa. Này tiểu tử, dù ngươi không thích Tiểu Nguyệt, nhưng nàng dù sao cũng thê tử của ngươi, ngươi lại đối xử tệ với nàng như vậy sao?
Liền tưởng Tiểu Nguyệt hướng Hoàn lão cáo trạng, Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Biết hắn đã nghĩ sai, Hoàn lão cũng chỉ đơn giản nói:
- Là ta tận mắt chứng kiến.
Nghe vậy, Trần Duy Cẩn cũng chỉ hừ lạnh, không tin tưởng, nhất định là nàng đã bày sẵn để gia gia phát hiện.
- Này, tiểu tử, ngươi thật không muốn ngó ngàng đến nàng sao?
- Gia gia, đừng quá thân cận nàng ta. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận nàng.
- Tại sao?
- Hừ, gia gia hẵn là không biết. Nàng ta là nữ nhi của Lương thừa tướng.
Nghe vậy, Hoàn lão cũng nhíu mày khó xử, nhưng vẫn cứng miệng:
- Thì sao nào? Phụ thân nàng không tốt chẳng lẽ nàng cũng phải xấu sao?
Trần Duy Cẩn không đáp, thấy vậy Hoàn lão cũng chỉ thở dài nói:
- Tiểu tử. Tiểu Nguyệt không xấu như ngươi tưởng đâu, nếu tiếp xúc, biết đâu ngươi lại thấy được mặt tốt của nàng.
——— ———-
Đêm hôm đó, khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say, một bóng đen xuất hiện trong phòng của nàng. Nhìn nàng co người ôm chăn ngủ, Trần Duy Cấn khẽ lên tiếng tự hỏi:
- Nàng thật sự đơn thuần như vậy sao? Chắc chắn không phải giả vờ? Nếu để ta biết được mưu tính của nàng, ta nhất định sẽ…
Tiểu Nguyệt đang ngủ say chẳng hay biết nguy hiểm đang kề bên, nàng đang nằm mơ. Trong giấc mơ, nàng vẫn còn rất nhỏ, quần áo rách nát, dơ bẩn đang trông theo bọn trẻ đang chơi đùa. Nàng muốn được chơi cùng, nhưng nàng không biết nói và bọn chúng cũng không cho nàng chơi chung…
Một đứa bé hỏi:
“ Ngươi là ai?”
Một bé gái ăn mặc xinh đẹp nhăn mặt hừ lạnh:
“Tại sao trong phủ lại có một kẻ ăn xin như vậy? Mau kêu quản gia đến đuổi nó đi đi. Có thấy bản tiểu thư đang chiêu đãi bạn bè không?”
Một đứa nhỏ khác ăn mặc tầm thường, có thể là con của một hạ nhân trong phủ liền chạy tới thưa:
“Tiểu thư, nó chính là đứa nhỏ trong cái viện kia đó.”
“Là nó?”
Lúc này, Tiểu Nguyệt đã bị mấy đứa nhỏ khác xô đẩy té ngã trên mặt đất. Bé gái xinh đẹp kia tiến tới gần nhìn nó.
“Quế Chi, đừng đến gần. Coi chừng nó sẽ cắn đó.”
Một đứa bé lên tiếng can ngăn.
Đứa bé gái xinh đẹp kia chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng – Lương Quế Chi, nàng không nghe lời cảnh báo, ngồi xuống hỏi Tiểu Nguyệt:
“Ngươi muốn chơi cùng phải không?”
Tiểu Nguyệt nghe xong ngẫm nghĩ, “chơi” chính là như lúc những đứa trẻ khác đang đùa? Tiểu Nguyệt khờ khạo gật gật đầu, nhìn Lương Quế Chi với ánh mắt cảm kích.
Lương Quế Chi nhếch mép cười.
Sau đó, những đứa trẻ khác dùng đá và gậy đánh vào người Tiểu Nguyệt.
“Đây chính là trò chơi “đánh chó”. Mọi người có vui không?”
“Vui! Vui!”
Đau!
Đau quá!
Ngừng tay đi. Đừng đánh…
Tiểu Nguyệt dù đang nằm mơ nhưng vẫn cảm thấy sự đau đớn vì bị ức hiếp trong giấc mơ, nàng co rúm người lại, mồ hôi thấm ướt áo, bật tiếng rên:
- Đau…
- Tối nay trong cung có yến tiệc à?
Trần Cẩn Duy đang luyện công thì Hoàn lão xông vào hỏi han. Bị gián đoạn, tâm tình của hắn không vui.
- Phải. Gia gia có hứng thú?
Hoàn lão liền phẩy tay nói:
- Có cho vàng lão cũng không thèm đi đâu.
Nhìn lão giả đầu đã bạc trắng lăn lộn ăn vạ trên đất làm Trần Duy Cẩn choáng váng, đầu nổi đầy gân xanh, mặt hết đen lại đỏ. Hắn quả thật… quả thật muốn đánh một ai đó mà.
—————–
Tiểu Nguyệt đang mơ màng ở Ưu Trì viện thì Thanh Ca cùng mấy nha hoàn khác ùn ùn kéo vào. Thanh Ca chỉ đơn giản nói:
- Vương gia phân phó trang điểm cho cô nương, tối nay, ngài sẽ đưa nàng vào cung dự yến tiệc.
Tiểu Nguyệt cái hiểu cái không, đơn giản gật đầu một cái rồi để mặc cho bọn họ lăn quay xào nấu.