Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341154

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.

cái gì, Nhan Nhược Nhất cũng chỉ biết sống theo ý nguyện của bản thân.” Vừa nói, nàng vừa đến phía sau bình phong thay đổi quần áo.
Vũ La nóng nảy: “Thế nhưng Nhược Nhất, bây giờ nàng chết. . . . . .”
Tử Đàn lại cười đánh gảy lời nói của Vũ La: “Tính tình này của ngươi ta rất thích.”
Nhược Nhất lại đi trở về bên giường, đem lá thư hôm qua đặt dưới gối lấy ra sau đó để vào ngực, nói tiếp: “Vẫn như cũ ta sẽ đi Anh Lương Sơn lấy Hóa Hương Hoàn, chỉ là, ngày này hai tháng sau, ta chỉ đem dược đưa đến dưới U Đô Sơn, lúc đó, làm phiền Hàn Ngọc Chủ đại nhân tự mình tới lấy.”
“Được. Chỉ là nếu như ngươi muốn đi thì nên nắm bắt thời gian, nếu như Tiêu Nhi tỉnh lại thì ta không thể làm chủ được.”
Vũ La nghiêm mặt nói: “Tử Đàn tỷ! Hôm nay không thể cho A Nhan đi!” Trong nét mặt của nàng ta lúc đó ẩn ẩn lộ ra một phần khí thế uy nghiêm, khiến cho Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ đến Vũ La này làm đại tướng quân trăm năm cũng không phải chỉ có danh nghĩa. Còn thật sự có phong phạm của vương giả.
Nhưng, hiển nhiên, lực uy hiếp của Vũ La còn không đủ để dọa đến Tử Đàn. Tử Đàn nhẹ nhàng cong môi cười, đưa tay nắm chặt cổ tay của Nhược Nhất, niệm một khẩu quyết, hai người liền tan biến trước mắt của Vũ La.
“Tử Đàn tỷ!” Bổ nhào đến cũng không ngăn cản kịp, Vũ La vỗ mạnh giường, “Làm liều!”
_______
[1'> Tiểu tức phụ: cô dâu, nàng dâu
[2'> Phối ngẫu: vợ, chồng, người sánh đôi






Nhược Nhất chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, khi phục hồi lại tinh thần, nàng đã ở trong một khu rừng. Tử Đàn một bộ váy áo trắng tinh đứng trước mặt nàng, cười ai oán: “Tính tình của Vũ La này, nói thận trọng thì đã thận trọng nhiều rồi, nhưng lại cố tình học bản tính bướng bỉnh cứng đầu. Aiz, ai có thể mang trả cho ta tiểu La Lị [1'> tinh ranh của lúc trước đây.”
“La Lị…” Nhược Nhất có chút xấu hổ.
“Nghe những tiểu yêu ở U Đô nói đây là ngôn ngữ quê nhà của ngươi, hình dung những cô gái dễ thương. Ta cảm thấy nói rất thuận miệng nên ghi lại. Ta dùng từ được không?” Nhược Nhất có chút vô lực kéo kéo khóe miệng, Tử Đàn nói tiếp, “Chỉ có thể tiễn ngươi đến đây, ở đây ta có chút ngân lượng ngươi cầm lấy mà dùng trên đường.”
Nhược Nhất không khách khí với nàng, tiếp nhận ngân lượng. Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Vũ La nàng không thể không hỏi: “Tử kết là cái gì? Vũ La vì sao không cho ta đi?”
Tử Đàn híp mắt, mỉm cười nói: “Nhan cô nương, bây giờ ngươi chỉ cần tin ta sẽ không hại ngươi là được rồi. Nếu ngươi lo lắng việc Tiêu Nhi hạ chú ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì càng không cần, khi ta bắt mạch cho ngươi đã phát hiện, loại ấn hắn hạ tuy khó giải, nhưng cũng không cường liệt, với cường độ này, trong vòng hai tháng không giao hợp cũng không sao. Hai tháng sau thì…” Tử Đàn mặt mày khẽ động, độ cong khóe môi trở nên quỷ dị, “Tiêu Nhi xưa nay luôn nghe lời ta, ta nói tỉ mỉ cho hắn, hắn chắc chắn sẽ giải cho ngươi, dù sao loại sự tình này, khiến ta cũng rất khó xử.”
Tử Đàn mới trở lại quân doanh, Vũ La liền vội vội vàng xông tới bên người nàng, tiện tay bày cái kết giới cách âm, liền làm một bộ dáng khởi binh vấn tội:
“Tử kết mà biểu ca hạ! Kết ấn hai người cùng sống một mệnh, nếu một người chết đi, người còn lại sẽ cùng xuống hoàng tuyền! Tử Đàn tỷ ngươi bỏ mặc A Nhan một mình bên ngoài, nàng chỉ là loài người, nếu vô ý bị cái gì không có mắt giết, chẳng lẽ ngươi để biểu ca chôn cùng sao? Mong hơn trăm năm, biểu ca thật vất vả mới khôi phục lại bộ dáng trước kia, ngươi…”
“Vũ La, biểu ca ngươi sẽ không để nàng chết.” Tử Đàn thản nhiên nói, “Mà ta cũng tuyệt sẽ không để ai giết Tiêu Nhi.”
Đã lâu không thấy qua thần sắc của Tử Đàn như vậy, Vũ La ngẩn ra, cuối cùng trầm mặc lại.
Lúc Thương Tiêu tỉnh lại thì trời sớm đã sáng trưng. Tử Đàn ngồi bên cạnh đang bắt mạch cho hắn. Hắn mơ hồ trong chốc lát, không biết bản thân vì sao từ trong vạn năm huyền băng đến nơi này.
Trong trí nhớ phảng phất có một thanh âm ôn nhuận của nam tử đang nói: “Nàng đã trở lại, ngươi nên đi tìm nàng.” Sau đó hình như có cỗ gió ấm làm tan đi lớp băng đông cứng tay chân hắn…
Nàng đã trở lại.
Nhan Nhược Nhất!
Mạnh mẽ bừng tỉnh, cảnh tượng của hôm qua đồng loạt xông lên đầu. đầu ngón tay Thương Tiêu hơi hơi động, theo bản năng bắt đầu tra xét phương hướng của Nhược Nhất, đột nhiên hai tròng mắt hắn trợn lên, gạt tay Tử Đàn ra, ngay cả áo khoác cũng không mặc liền đi ra ngoài.
Tử Đàn cũng không tức giận, không chút hoang mang nói: “Sáng nay một mình nàng ta đã rời khỏi, nói là vô luận ngươi làm gì, nàng ta chỉ sống theo ý nguyện của mình.”
Thân ảnh bước nhanh đột nhiên ngưng lại. Sau một lúc lâu, sống lưng thẳng tắp tựa hồ cong lại: “Nàng có còn nói gì nữa không.” Thanh âm khàn khàn mà bất lực.
Tử Đàn híp mắt cười: “Ừm, còn hỏi ta cây trong Bạch Môn trên đỉnh Hàn Ngọc còn sống không. Ta nói, sống rất tốt. Nàng liền cười đến rất ôn nhu mà rời đi.”
Lời vừa nói ra, bóng lưng Thương Tiêu cứng đờ. Không nói gì nữa.
Tầm Thường Cung, Thanh Tuyết trì (hồ).<