Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vài Lần Hồn Mộng

Vài Lần Hồn Mộng

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341161

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1161 lượt.

cửa mà vào.
Mạc Mặc nhìn một màn này, đã hiểu: “Ngươi uy hiếp ta? Không cùng ngươi dùng cơm, liền bị bắt giữ?” Quý Tử Hiên cười điềm đạm. Mạc Mặc cũng cười, kiêu ngạo nói: “Ta không sợ ngươi uy hiếp. Những người ngoài cửa này không làm gì được ta.”
“À?” Quý Tử Hiên cảm thấy khá hứng thú nhếch mi, sau đó cười ôn hòa, “Cô nương có thể thử xem.”
Mạc Mặc bò khỏi hồ, phất phất tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo nghễ đi hướng cửa lớn, chậm rãi từ trong lòng ngực lấy ra một cây mộc trượng ngắn màu đen: “Ngươi đừng hối hận là được.”
[1'> La lị: trước kia là tên một tiểu thuyết của Mỹ, nhân vật nữ chính tên Lolita, sau này được Nhật Bản phát triển thành một loại văn hóa, dùng để hình dung những cô bé, hoặc sử dụng trên những sự vật tương quan với nhau.
- Chú thích của TT: Thời trang Lolita được định nghĩa như là một phong các thời trang đường phố xuất phát từ Nhật, nhưng lại chịu sự ảnh hưởng của phong cách thời trang từ thời nữ hoàng Victoria ở Anh vào thế kỉ 17, và được trang trí bằng những hoa văn tinh xảo theo phong cách Rococo của Pháp thế kỉ thứ 18.
- Về Lolita các nàng có thể tìm hiểu thêm ở đây: lolita
[2'> Hạt y: y phục màu hạt dẻ (tức màu nâu).
[3'> Thiên ma: “ma” trong tiếng Việt có lẽ không đáng sợ bằng “quỷ”, nhưng đối với TQ mà nói thì ngược lại, “quỷ” là những linh hồn sau khi chết không được quy tiên, cũng không đầu thai, còn “ma” dùng để nói về những con quỷ đi theo con đường bất đạo và đã tu luyện đến mức kinh thiên động địa, đạt trình độ cao nhất trong giới ma quỷ. Từ “thiên” chỉ để tăng thêm sức đáng sợ cho từ “ma” sau nó.






Ba ngày sau. Lục Vũ trấn.
Lục Vũ trấn này rất may mắn, trước đó vẫn không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Đi đường đã ba ngày, Nhược Nhất nhìn thấy hiện trạng của Cửu Châu đều bị tổn hại. Thôn nhỏ này một bóng người cũng không có, cũng không biết là đi chạy nạn, hay là bị hại bởi chiến tranh rồi, kẻ chết người vong. Những phòng ốc cũ kĩ đìu hiu bị gió sương gột rửa qua, tựa như từng lão nhân đang trong căn bệnh nguy kịch tuyệt vọng mà đấu tranh dõi theo thế sự thê lương.
Nhược Nhất ở khách điếm trong trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lúc nàng đang ăn bánh bao ở đại đường thì nghe được tin tức —— Tầm Thường Cung bị yêu quái không rõ thân phận chiếm rồi.
Có người nói yêu quái kia là hoa sen tinh một thân đen kịt, có người nói là Hắc Phong nữ quái quái lực vô biên, có người nói là nữ ngưu ma trên đầu có sừng dài. Tầng tầng lớp lớp các lời đồn, nhưng duy nhất có thể xác định là người gây chuyện kia là một cô gái.
Âm thanh thảm thiết, làm cho mọi người trong sảnh không rét mà run.
“Grào!” Một tiếng hổ rống giận từ trong thân thể của tiểu nhị truyền đến, lồng ngực tiểu nhị càng trương càng lớn, hình như có cái gì đang sinh trưởng cấp tốc trong cơ thể hắn!
Mọi người vừa thấy tình huống này, thoáng chốc sợ tới mức thét lên, hướng ngoài điếm chạy loạn xạ. Chưởng quầy trốn dưới quầy run rẩy.
Chỉ nghe “bùm” một tiếng nổ, thân thể tiểu nhị hoàn toàn nổ tung thành từng mảnh. Một con yêu quái đầu người thân hổ giãy dụa từ trong vũng máu đứng lên.
Đầu kia của nó, chính là đầu của tiểu nhị vừa rồi, lúc này đã nổi gân xanh, máu tươi đầm đìa, chỉ là nhìn liền khiến người ta ghê tởm muốn nôn. Thái Phùng đem mẩu bánh bao Nhược Nhất còn chưa ăn xong ném xuống mặt đất, nói: “Đi, đuổi theo nàng ta.”
Mã Phúc ngửi ngửi hương vị trên bánh bao, một tiếng kêu gào, đuổi theo ra cửa.
Thái Phùng vỗ vỗ tay áo, nhìn thấy một đống máu hỗn độn, tặc lưỡi nói: “Thật sự là một quái vật ghê tởm.”
Lúc Nhược Nhất chạy ra cửa tất nhiên là không nhìn thấy những chuyện Thái Phùng làm ở phía sau, nếu thấy được, nàng quả quyết sẽ không chạy đến yên tâm thoải mái như vậy.
Nàng lập tức hướng vùng ngoại ô chạy đi, theo cách nghĩ của nàng, vùng ngoại ô nói không chừng có thể gặp được một ít sơn tinh yêu quái, bây giờ yêu tộc cùng tiên tộc mâu thuẫn lớn như thế, dụ bọn họ cùng Thái Phùng đấu một trận, nếu là không thể thắng, kéo dài thời gian cũng tốt.
Nhược Nhất bên này còn đang mãi suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền tới một cỗ mùi tanh hôi, trong lòng biết không ổn, nàng vội vàng ôm đầu lăn ngay tại chỗ. Vừa vặn đụng vào một cái cửa hàng thợ mộc bên cạnh, tấm ván đinh treo trên tường đâm vào làm nàng muốn chửi ầm lên.
Vừa ngẩng đầu, trong phút chốc liền sợ ngây người.
Đó là cái gì vậy…
Một cái đầu người hoàn toàn thay đổi treo trên cổ, rõ ràng là mặt người, nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn của dã thú, trên thân hình của hổ đầy máu me dính bết lại, một cái đuôi mang theo gai nhọn vung vẫy trên không trung phát ra tiếng vù vù.
Quái vật nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát chính là tên gia hỏa vừa rồi tập kích nàng sao?
Nhược Nhất lại một lần nữa cảm thán sâu sắc, Cửu Châu thế giới này quả nhiên không phải nàng có thể biết hết a! Mọi người trên đường từ lúc thấy quái vật này thì tác điểu thú tán [1'> rồi. Mặt đường trống không, lúc này chỉ có một người một yêu, giằng co.
Nhược Nhất cả


Snack's 1967