
Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Tác giả: Bát Bảo Trang
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1831 lượt.
i em biểu diễn, chúng ta sẽ đến Ủy ban Nhân dân để đăng ký kết hôn sao? Anh hôm nay… có lẽ nên ở lại đây. Ngày mai hai chúng ta cùng đi.”
Thiệu Bỉnh Hàm dừng bước, bàn tay vịn vào cánh cửa co lại thành nắm đấm. “Mỗi lần em hôn anh, nhịp tim em không hề vượt qua con số 80. Vậy nên, thôi đi.”
Tim tôi đập mạnh. “Anh có ý gì? Không kết hôn nữa sao?”
“Có chứ! Em đừng nghĩ nhiều, đi ngủ đi để mai biểu diễn tốt.” Anh ta mở cửa bước đi mà không hề quay đầu lại.
Chưa bao giờ tôi thấy Thiệu Bỉnh Hàm ủ rũ như thế. Hôm nay thật là kỳ cục. Tôi chạy theo gọi: “Thiệu Bỉnh Hàm!”.
“Đừng gọi nữa! Em biết đấy, con người như anh không bao giờ thích quay đầu lại.” Giọng nói nhạo báng có pha chút cay đắng.
Thật kỳ lạ!
Ngày hôm sau, đến tận khi buổi biểu diễn bắt đầu cũng không thấy Thiệu Bỉnh Hàm xuất hiện.
Đêm trên núi Bạch Lộ, mùi hoa anh đào nở quyện lẫn mùi cỏ khô tràn ngập khắp nơi, mát lành, thanh khiết.Tôi chọn nơi này làm sân khấu biểu diễn chỉ vì tháng Ba, hoa đào nơi đây nở rất đẹp.
Lúc đầu tôi đề xuất địa điểm này, không ngờ công ty đã đồng ý ngay lập tức.
Xe hơi mini, chó Samoyed, làm ca sĩ tổ chức một buổi biểu diễn trên núi Bạch Lộ, đây là những ước nguyện tôi buột miệng nói ra trong lúc thả đèn trời ở bãi Kim Sa. Chỉ có một người biết.
Tôi không ngốc, dù không ai nói gì nhưng tôi biết chắc rằng người giúp đỡ tôi là Mục Thần Chi. Anh ta âm thầm giúp tôi thực hiện mọi ước nguyện nhưng lại không ở bên tôi.
Cúi xuống nhìn là cảnh thành phố đông đúc lấp lánh ánh đèn, ngước lên cao là vầng trăng lạnh đang thấp thoáng sau đám mây, dưới khán đài là những khán giả đã yên vị chờ đợi.
Buổi diễn rất thành công, tôi đã hát xong bài cuối cùng mà điện thoại của Thiệu Bỉnh Hàm vẫn tắt. Tôi có chút thất vọng, tại sao trong những giây phút bình yên, hạnh phúc ít ỏi của tôi lại không có ai cùng chia sẻ?
Lúc xuống khán đài, tôi nhìn thấy dưới gốc cây hoa anh đào không xa có một người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu. Ánh trăng nhẹ nhàng soi tỏ, dưới ánh trăng trắng ngần, những đường nét trên gương mặt anh ta càng trở nên đẹp đẽ.
Anh ta chầm chậm bước đến rồi đưa tay về phía tôi, giống như những cảnh quay chậm trong một bộ phim đen trắng.
Tôi đứng nguyên tại chỗ như một con ngốc, trong lúc say sưa mơ màng, các cảm quan trong tôi bỗng trở nên chậm chạp hơn bình thường, cả cơ thể như được luồng gió ấm áp dần bao phủ, cảm giác thật ngọt ngào.
“Lại đây!” Anh ta vẫn thích ra lệnh như trước kia.
“…”
“Lại đây, hay là vẫn thích anh chạy theo em hả?”
Ý… ý gì chứ?
“Lại đây! Em không còn cơ hội ngày đêm ở vòng tay kẻ khác mà lại nhớ đến anh đâu.”
“Ai nói em yêu anh!”
“Em nói.”
“Em không nói.”
“Vậy bây giờ em nói.” Khóe mắt đã rưng rưng, cuối cùng biến thành từng giọt rơi tí tách.
Anh ta kéo tay rồi ôm tôi vào lòng. “Em vẫn thích khóc như vậy sao? Khóc nhiều thì mắt sẽ xấu đi đấy. Anh nói bao nhiêu lần rồi mà em chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
“Mục Thần Chi, anh đã kết hôn rồi mà.”
“Em cũng đã ly hôn một lần, dù sao anh cũng phải giống em chứ! Như thế mới xứng đôi.”
“Nhưng bố của anh… sẽ không chấp nhận em.”
“Em định sẽ lấy bố anh hay sao?” Anh nhéo tai tôi, chau mày vỗ về: “Ở bên anh, em sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì nữa. Chỉ cần em nói ra ba từ còn nợ anh thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.
“Em xin lỗi!”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
“Em yêu anh!” Giọng nói của anh thâm trầm như rượu, càng lúc càng nồng nàn. “Nói!”
“Hay là không nói nữa, nhiệm vụ hoàn thành là sẽ lại ai về nhà nấy thôi.”
Mục Thần Chi giận dỗi buông tay rồi quay người bỏ đi. Hương hoa đào tràn ngập khắp nơi, những cánh đào hồng hồng trắng trắng đang nở rộ như nụ cười bình yên và đẹp đẽ mỗi khi anh ôm tôi.
Tôi chạy theo ôm lấy anh thật chặt.
“Mục Thần Chi, em yêu anh nhất, yêu anh sâu đậm!”
Ngoại truyện về Tần Niệm
Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô.
Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời.
Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch.
Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh.
Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi.
Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của tầng hai rồi quay lại nhìn cô.
Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang mỉm cười.
Anh nhìn t