Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341848

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1848 lượt.

g mạt chược phát ra lạch cạch làm tôi bất chợt nhớ đến không khí ngày Tết.
Tô Na Na thấy tôi thẫn thờ, ra bài chẳng đâu vào đâu thì liếc tôi nói: “Chúng ta chẳng qua cũng chỉ bị bêu riếu một lần, sao cậu phải thù dai thế?”
“Đâu có! Chỉ là tớ không thích nghe tiếng chơi bài thôi, ồn ào quá!” Cũng giống như tôi không thích không khí ngày Tết vậy.
“Vậy thì hát đi. Cho cô em biết thế nào là âm thanh tự nhiên!” Thiệu Bỉnh Hàm nói rồi nhấc điện thoại lên. “Tây Thừa, đang ở đâu đó?”
Tôi lập tức tìm cớ từ chối. Tôi biết rõ tính cách của mình. Nếu không cùng hội thì dứt khoát không được dây dưa. Nhưng Tô Na Na lại nói tâm trạng không tốt nên muốn được thư giãn chút ít. Tô Na Na biết người biết ta, chả mấy chốc đã thân quen với hội Mục Thần Chi. Sau nột hồi bị Na Na hết năn nỉ rồi lại dọa nạt, cuối cùng tôi cũng đành phải đi theo. Vừa ra đến cửa đã thấy Lê Tiếu San khóc lóc nức nở trong vòng tay của Tiêu Hàn Ý.
“Đúng là hai cái nấm độc, sinh ra trong bóng tối để làm loạn trật tự trị an và thuần phong mĩ tục”, Tô Na Na bình phẩm không chút nể nang.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn Ý, chỉ cúi mặt nuốt đắng, Bỗng Thiệu Bỉnh Hàm vỗ vào vai tôi mà nói rằng: “Thỏ Mật, ngồi xm anh nhé, trên xe có cà rốt đó.”
Tôi vội vàng kéo cánh tay của Tô Na Na. “Na Na, tớ ngồi cùng xe với cậu.”
Tô Na Na lại đẩy tôi về phía Mục Thần Chi, cười ranh mãnh: “Ngăn trở tình yêu của người khác thì sẽ bị lừa đá đó”.
Tôi bị Mục Thần Chi khẽ lôi theo. Không cần quay đầu cũng biết vợ chồng Tiêu Hàn Ý đang nhìn theo với ánh mắt căm giận.
Phụ nữ đúng là lòng tham vô đáy. Có người giúp rửa hận lại âm thầm nhớ nhung kẻ khác. Tôi thật sự thấy Lê Tiếu San hạnh phúc hơn mình, ít nhất khi tủi thân cũng có một vòng tay ấm áo che chở. Tôi cũng muốn có một vòng tay như thế, cho dù không ấm áp cũng chẳng sao. Nhưng ngay cả một cái ôm của bố, tôi cũng không có.
Tô Na Na và Thiệu Bình Hàm ngồi cùng xe rồi phóng đi trước, chỉ còn mình tôi đứng đợi Mục Thần Chi. Chiếc xe như một khối màu đen đậu trước ánh đèn nhấp nháy tạo nên những đường nét đẹp đến lạ lùng. Đó là chiếc Bugatti Veyron Sang Noir với biệt danh Máu đen.
Mục Thần Chi mở cửa xe cho tôi lên trước. Tôi lịch sự cảm ơn anh ta rồi không nói thêm lời nào. Không khí như bị đóng băng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Tôi thích thú nghịch đồ trang trí xe. Đó là vật hình bánh quẩy tròn, được gắn trên một cái lò xo sáng bóng, giống như một nhân vật ngốc nghếch với cái đầu to thân nhỏ, bước đi xiêu vẹo nhưng không bao giờ đổ xuống.
Có lẽ do căng thẳng quá nên “cạch” một tiếng, tôi đã làm gãy phần đầu của nó. Trông nó vô cùng tinh xảo, chắc hẳn giá cả cũng đắt lắm. Tôi chỉ còn biết bối rối: “Xin…xin lỗi.”
Mục Thần Chi cười nói: “Sưu tập đủ ba cái bị gãy như thế rồi tặng lại anh một bức ảnh có chữ ký của em”.
Tôi phì cười, anh ta cũng cười, đôi mắt phượng đen dài tạo thành hai đường cong hoàn mỹ.






Buổi chiều bối rối
Đứng ở nơi đây, không thể cất bước,
Đôi chân mệt mỏi, lưu luyến quãng đường đã qua.
Muốn hét lên mà không thể mở miệng,
Chỉ biết ngây dại đứng ở nơi này,
Cuối cùng đưa ly ra trước mặt tôi và nói: “Em yêu, anh ăn hết cả chỗ son này rồi. Còn nói chúng ta không thân thiết sao?”
“Thân thiết, thân thiết.”
“Vậy anh phải gõ thử xem có thân thiết thật không…” Nói rồi Thiệu Bỉnh Hàm tiện tay gõ lên đầu tôi mấy cái như người ta gõ dưa hấu vậy. “Thân thiết rồi thì sà vào lòng anh đi.”
“Phó Tiểu Mật!” Mục Thần Chi đang đánh bài bỗng lên tiếng, vượt ngoài dự đoán của mọi người là anh ra không hét tên tôi thành “Phó tiểu thư!”.
Căn phòng bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Mục Thần Chi hét tên tôi mà như sấm nổ. Tôi sợ quá giật nảy mình. Đôi mắt lim dim vì ngà say của Thiệu Bỉnh Hàm bỗng trừng lên. Hơi rượu hòa lẫn mùi nước hoa trên người anh ta khiến tôi phát hoảng. Đúng lúc đó thì có tiếng chuông điện thoại, tôi luống cuống mở túi xách, nhưng càng hoảng hốt càng không tìm thấy điện thoại đâu. Đến lúc thấy thì tay run lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi xuống đất. Tôi nhìn màn hình hiển thị người gọi đến thì vội đứng dậy.
Tôi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh. “A lô?”
“Con với Tiêu Hàn Ý ly hôn. Một chuyện lớn như thế sao không nói với gia đình?”, là giọng nói giận dữ của mẹ.
“Lúc kết hôn, chẳng phải mọi người đã từ con đó sao?”
“Con thái độ gì vậy? Đừng tưởng mẹ không biết tại sao con lấy Tiêu Hàn Ý. Con vẫn tơ tưởng đến cái thằng Tần Niệm ấy. Hàn Ý biết rõ như thế nhưng vẫn lấy con. Vậy mà mới được dăm bữa nửa tháng đã đòi ly dị. Hôn nhân là chuyện có thể mang ra đùa được à? Con xứng với Hàn Ý và Tiêu gia sao?”
“Việc của con không cần mọi người quan tâm.” Thực sự là tôi không yêu Tiêu Hàn Ý nhưng tôi không ngờ là sẽ ly hôn, chúng tôi mãi mãi là bạn. Ai ngờ Tiêu Hàn Ý bỗng dưng giở chứng, là anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, là anh ta bỏ rơi tôi trước!
“Sao bên đó ồn à