
Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch
Tác giả: Bát Bảo Trang
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341852
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1852 lượt.
nói: “Chị thấy váy cưới của em có đẹp không?”.
Đẹp! Quả thật rất đẹp, rất đáng giá.
Khi tôi và Tiêu Hàn Ý kết hôn, anh ta không dám đặt cho tôi mẫu váy loại này. Đúng là thiếu phụ bị thất sủng không thể sánh với hồ ly tinh.
“Nhưng chị Tiểu Mật chắc không buồn nhỉ, có người bên cạnh giàu thế cơ mà! Ắt hẳn muốn gì được nấy.” Lê Tiếu San ghé sát tai tôi, giọng nói sắc lạnh pha tiếng cười gằn: “Đừng trách em không nhắc nhở chị. Con người xuất chúng như Mục Thần Chi, chưa biết chừng đã có vợ rồi. Chị để anh ta bao cũng phải chuẩn bị tinh thần một chút. Haizzz, mà em lo cũng thừa quá, dù sao chị cũng từng được bao như thế rồi còn gì?”.
Tôi như nghe thấy tiếng gân cốt mình bởi bàn tay đã nắm quá chặt. Ánh mắt giận giữ có thể khoét được mấy cái lỗ trên cơ thể Lê Tiếu San. “Gái bao cũng còn hơn loại phụ nữ hống hách, có bị vứt đi cũng không có ai thèm nhặt như cô.”
“Chị là đồ đàn bà thối tha, rác rưởi bị anh Tiêu vứt bỏ.”
Thật không ngờ một kẻ lúc nào cũng ra vẻ thục nữ như cô ta lại có thể nói ra những lời lẽ thôi tục ấy.
Phó Tiểu Mật tôi giỏi nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa là không biết tức giận! Tôi biết cô ta cố tình khiêu khích tôi, nhưng bị phỉ nhổ vào mặt như thế này thì quả thật không thể chịu nổi. Tôi đang định đấu khẩu với cô ta thì Tiêu Hàn Ý và Mục Thần Chi cùng bước đến.
Hồ ly tinh mãi mãi xảo trá hơn người thường, Lê Tiếu San lập tức tỏ bộ mặt đáng thương, sà vào lòng Tiêu Hàn Ý tố cáo tôi: “Anh ơi, em thật lòng chúc phúc chị Tiểu Mật tìm được nửa kia ưng ý, thế mà chị ấy còn mắng em!”
Tiêu Hàn Ý vừa nhìn thấy bộ dạng ấm ức của cô ta thì nhăn mặt nói: “Phó Tiểu Mật, cô đừng có mất mặt thêm nữa. Cô không thể đứng đắn hơn được sao? Cô lúc nào cũng nói những lời chua cay bạc bẽo ấy, chẳng trách ai cũng thấy ghét.”
Tôi chỉ biết túm chặt chiếc khăn trải bàn, định giật một nhát cho tất cả đồ đạc trên bàn ăn đổ hết nhưng đúng lúc đó, Mục Thần Chi lên tiếng: “Ba giây, xin lỗi người phụ nữ của tôi ngay lập tức!”
Mỗi đường nét trên gương mặt Mục Thần Chi lúc ấy đều hiện lên sự uy nghiêm và lạnh lùng. Tiêu Hàn Ý hiểu rất rõ tầm cỡ của kẻ đang đứng trước mặt mình, tốt nhất là không nên đắc tội, gương mặt hơi nhăn lại của anh ta lí nhí hai từ “xin lỗi” qua kẽ răng.
Lê Tiếu San thấy chồng bị ấm ức, chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi rủa: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Loại gái bao rẻ tiền”.
Cô ta nói rất lớn, khiến hội trường trong phút chốc trở nên im bặt. Những ánh mắt bất nhã như hàng nhìn con dao phi đến chỗ tôi, làm xước từng lớp da thịt. Những tức giận dồn nén trong lòng tôi cuối cùng cũng như một nồi nước sôi trào bật tung nắp đậy. Tôi dang mạnh cánh tay ra.
Lê Tiếu San tinh ý tránh kịp. Trong phút chốc, tôi cảm thấy một bàn tay khác nhanh như chớp đưa về phía trước mình. Dữ tợn. Lạnh lùng. Tay của Lê Tiếu San chưa kịp giáng xuống mặt tôi cái tát nổ đom đóm đã bị cứng đờ giữa không trung. Là Mục Thần Chi đã kịp ra tay ngăn lại. Trông cô ta như chú gà con bị túm chặt cánh nhấc lên, đau nhưng chỉ có thể rên lên khe khẽ.
Mục Thần Chi bỗng buông tay, Lê Tiếu San chưa kịp thở phào thì đã nghe “bốp” một tiếng. Người đàn ông lịch lãm ấy vừa đáp trả cô ta một cái bạt tai trời giáng. Cái tát làm Lê Tiếu San ôm lấy bầu má với vết hằn năm ngón tay đỏ ửng. Cô ta vừa khóc vừa bù lu bù loa: “Mục Thần Chi, anh là cái loại đàn ông gì thế? Bản lĩnh của anh là đánh phụ nữ sao?”.
Mục Thần Chi mấp máy đôi môi mỏng, giọng ôn hòa: “Chỉ là tặng nhau chút lễ mọn thôi”.
Tôi sững sờ nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại tôi. Đôi môi nhích lên một cách tự nhiên. Thực ra, tôi không hề thấy kì lạ khi một người đàn ông lịch lãm như Mục Thần Chi lại ra tay với Lê Tiếu San. Bởi người có thể đeo một chiếc nhẫn kim cương dành cho nữ bắt mắt như vậy thì có thể đoán rằng anh ta cũng thuộc loại người ưa những hành động ngẫu hứng và bất chấp tất cả. Nhưng điều tôi ngạc nhiên đó là, tại sao vừa thượng cẳng chân hạ cẳng tay xong mà anh ta có thể nhanh chóng lấy lại hình tượng lịch lãm vốn có đến vậy? Lê Tiếu San run rẩy đôi môi: “Nhưng tôi không đánh trúng cô ta”.
“Lễ mọn của cô, bạn gái tôi không nhận. Hơn nữa, tôi còn tặng lại cho cô một lễ, theo lý thì cô phải nói lời cảm ơn ấy chứ.” Ánh mắt của Mục Thần Chi luôn ẩn giấu nét cười.
Dù Mục Thần Chi có nói thế nhưng Lê Tiếu San đời nào lại nói lời cảm ơn tôi. Còn Tiêu Hàn Ý, dù không bằng lòng nhưng phải gượng cười xin lỗi quan khách. Trong khi đó, Mục Thần Chi phong độ chững chạc, điềm nhiên giải thích với mọi người: “Hiểu lầm chút thôi. Chúng tôi giải quyết xong rồi. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Tôi sẽ bao hết.”
***
Buổi tiệc lại diễn ra như bình thường. Mục Thần Chi vừa làm người ta mất mặt xong lại thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ngồi vào bàn tiệc gắp thức ăn cho người quen. Tên bánh nướng cười ha ha, nói chêm vào: “Thế này gọi là ăn đồ ăn nhà người ta, ở trong nhà của người ta và đánh vợ người ta”.
Vài người đang lật bài trên mặt bàn, rất giống với bộ dạng của Quách Phù Dung dời non lấp biển trong Võ lâm ngoại truyện, tiến