Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341872

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1872 lượt.

br>Mục Thần Chi đổ nốt chỗ nước trà đã lạnh ngắt đi. Tiêu Hàn Ý trợn mắt nhìn Mục Thần Chi, rít từng tiếng qua kẽ rang: “Mục Thần Chi, anh nghĩ cả đời cô ta không…”.
“Tiêu Hàn Ý!”, Mục Thần Chi vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng giọng nói vô cùng sắc lạnh. “Anh nên biết rằng kẻ lắm lời ắt sẽ thất bại. Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Tiêu Hàn Ý chỉ ngồi yên đó, trừng trừng nhìn Mục Thần Chi. Một lúc lâu sau mới hạ tay xuống. Mục Thần Chi không màng đến sự tức giận của Tiêu Hàn Ý, tựa mình vào ghế sô pha uống trà, giọng nói vẫn ung dung: “Đến giờ ăn tối rồi, tôi phải đưa Tiểu Mật đi ăn. Anh Tiêu có muốn cùng đi không?”.
“Cảm ơn. Không dám!”
Khoảnh khắc nhìn bộ dạng thê thảm của Tiêu Hàn Ý khuất sau cánh cửa, tôi bỗng cảm thấy anh ta rất đáng thương. Tôi vùng khỏi tay Mục Thần Chi và gọi:
“Anh Tiêu… Tiêu Hàn Ý.” Tôi gọi không to nhưng Tiêu Hàn Ý vẫn nghe thấy. lúc anh ta quay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên niềm vui. Dù Tiêu Hàn Ý có tệ bạc với tôi hơn thế thì anh ta cũng là người giúp đỡ tôi trong lúc khó khăn nhất, đã dắt tôi đi về phía ánh sáng ấm áp, cho dù không tới được điểm cuối cùng.
“Em tiễn anh.” Tôi không đi song song với anh ta mà đi trước để ấn nút thang máy.
“Tiểu Mật…” Tiêu Hàn Ý bỗng nắm ngón tay đang ấn nút thang máy của tôi, giọng nói khàn đặc. Tay anh ta càng nắm chặt, giống như người bị nhốt trong tù ngục nắm được tia sáng, chặt đến mức tôi cảm thấy ngón tay mình đau đớn. “Tiểu Mật, em đừng tin Mục Thần Chi!”
“Anh ta không đáng tin. Vậy anh đáng sao?”
Lúc cửa thang máy khép lại, tôi nhìn thấy rất rõ những tia máu trong mắt Tiêu Hàn Ý
Và cả chiếc cằm đã lún phún râu. Trong phút chốc, tôi bỗng có cảm giác anh ta rất xa lạ. Bộ dạng phờ phạc giống như búp bê ma trong những bộ phim kinh dị. Lần đầu tiên thì có chút sợ hãi nhưng đến khi biết nó không thể làm gì mình, lại thấy nó đáng thương hơn đáng sợ.






Kiếp này không thể đến với anh
Có một kiểu quan hệ,
Gọi là có duyên mà không phận.
Dù cho tình cảm có sâu sắc thế nào,
Nhưng xin lỗi, kiếp này em không thể đến với anh!
Thiệu Bỉnh Hàm dang hai tay ra, đứng chặn trước mặt rồi vỗ vỗ vào trán tôi. “Nhóc muốn tuyệt giao với anh sao? Nhưng tiếc là đêm đó chúng ta đã nâng chén hỏi trời xanh rồi!”
Vừa nghe anh ta nhắc đến từ đêm đó, đầu óc tôi đã hiện ngay ra một cái bóng dung tục đang thều thào những câu đại loại như “Đêm đó, em đã không từ chối anh. Đêm đó, anh đã hại em…”
Nghĩ thế thôi mà tôi buồn nôn, liền co cẳng chạy. Thiệu Bình Hàm cũng không đuổi theo. Tôi lén lút đi vào lớp từ cửa sau. Màn hình đang chiếu bộ phim Juno. Sự thoải mái của mô học Bình luận điện ảnh chính là chúng tôi được xem phim miễn phí, nhưng khổ một nỗi là về nhà phải viết một bài dài hai nghìn chữ để đánh giá tác phẩm.
Tôi lấy trong ba lô ra một túi bánh gạo, vừa cắn vỏ túi vừa trợn mắt nhìn Tô Na Na. “Nữ vương, sao hôm qua cậu lại đem chuyện của tớ ra kể cho Tiêu Hàn Ý?”
“Giấy xin phép nếu không thông qua lớp trưởng Tiêu thì có thể nộp lên được chắc?” Tô Na Na rút một chiếc bánh gạo trong tay tôi, vừa nhai vừa nói: “Sao? Tiện khách họ Tiêu đã ghé thăm nơi ở cũ à?”
“Ừ, anh ta còn chưa kịp bắt quả tang gian phu dâm phụ thì đã bị Mục Thần Chi dạy cho một bài học.”
“Woa! Đại thần đúng là thiên hạ vô địch!” Mắt Tô Na Na sáng lên đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Chẳng phải nữ vương đã từng dạy bảo tiểu nữ rằng không nên đụng chạm với đại thần là gì? Tiểu nữ đây đã rút dao chặt đứt sợi dây tình nghĩa rồi.” Tôi cắn miếng bánh gạo cứng giòn, phát ra âm thanh rất to, thì thầm: “Mà cậu nói Tiêu Hàn Ý có lạ không? Lúc ly hôn thì cứ như tên trùm diệt chủng, sao giờ lại tốt bụng mang thuốc đến cho tớ nhỉ? Nhưng tớ thấy anh ta cũng rất đáng thương!”.
“Cậu đúng là dễ mềm lòng. Bị người ta làm cho thảm hại như vậy mà còn đòi làm Bồ Tát. Cẩn thận không lại bị người ta đá cho một phát xuống sông thành Bồ Tát bùn đấy!”
“Áaaa, nữ thí chủ cứu bản tôn với!” Tôi đang làm điệu bộ như người chết đuối, ngã vào lòng Tô Na Na thì nghe thấy thầy giáo quát lớn: “Đồ ăn cũng không thể bịt kín miệng cô được sao?”.
Người đứng đầu trong Tứ đại danh bổ[1'> ­quả nhiên là ánh mắt nhanh nhạy, khẩu khí hung ác.
[1'> Tứ đại danh bổ: Tên một cuốn truyện, nói về bốn bổ đầu nổi tiếng thiên hạ, dưới trướng của Gia Cát tiên sinh, được coi là hộ vệ của hoàng đế. Bốn người bọn họ có bốn sở trường, bốn tính cách nhưng đều là cao thủ trong việc truy bắt tội phạm.
Juno là một bộ phim kinh phí thấp nhưng rất hay. Nhân vật nữ chính Juno rất có dũng khí và đảm đang. Tính cách chân thành của cô trong tình yêu quả thật khiến tôi xúc động. Trong con mắt cô ấy, dù mai là ngày tận thế thì cũng chẳng có gì ghê gớm. Đã yêu thì phải dũng cảm đương đầu; bị bỏ rơi khi đang mang thai, cô vẫn bình thản vẫy tay nói lời tạm biệt và một mình sinh con. Tuổi vị thành niên thì đã sao? Chỉ cần tìm cho con một chốn yên ấm là được.
Cuối cùng, trên màn hình xuất hiện cảnh Juno ôm người yêu. Cô ấy đứng trước ống kính v


Insane