
Tác giả: Bát Bảo Trang
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1879 lượt.
hi bổn cung ra tay thì hãy cuốn xéo càng xa càng tốt!”. Thực ra tôi cũng không biết kẻ nào đã hại mình.
Tiêu Hàn Ý sa sầm mặt. “Được. Anh cút. Em cứ tha hồ mà tiết hormone ở khắp nơi, để mấy con sói đến lôi em vào hang.”
“Mày nói vậy có ý gì?” Thiệu Bỉnh Hàm tiến lên phía trước túm lấy cổ áo Tiêu Hàn Ý.
“Có ý gì, mày và Mục Thần Chi còn không rõ sao?” Tiêu Hàn Ý muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, lúc ra đến cửa, hai mắt đã đỏ ngầu.
“Phải phẫu thuật cắt não cho hắn ta!” Thiệu Bỉnh Hàm châm biến. Anh ta vừa giúp tôi kéo khóa áo vừa trêu chọc: “Cái hành tây bị gió sấy khô này sao giống bạn gái tương lai của mình thế chứ!”
“Biến ngay!” Tôi hét to đến mức chính tôi cũng giật mình.
Tay Thiệu Bình Hàm hơi run nhưng vẫn giúp tôi kéo khóa lên hết, nụ cười có chút gượng gạo. “Nhóc uống nhầm thuốc à?”
Đúng thế! Đúng là tôi uống nhầm thuốc, không phải nhầm một viên mà là cả một lọ. Những viên thuốc đắng đầy ứ trong miệng mà không tìm được chỗ nào để nhổ ra. Trong đầu tôi bây giờ chỉ có một câu hỏi, tôi với Tô Na Na sẽ không thể làm bạn bè qua lại sao? Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ rơi tôi thì tôi cũng không biết mình còn đủ mạnh mẽ để mỉn cười nữa không.
“Thiệu Bỉnh Hàm!” Tôi bỗng ngẩng đầu, gọi với giọng điệu chân thành nhất. Nhưng khi nhìn thấy đôi lúm đồng tiền của anh ta thì lưỡi tôi như cứng lại. “Khoảng cách giữa sự chiến đấu đến cùng và cái chết chỉ là một sợi chỉ. Anh ôm tôi như cái thân cây khô khốc chiến đấu đến cùng thì chẳng bằng tìm một bông hoa đẹp mà gắn bó!”
Thiệu Bỉnh Hàm chậm chạp cúi đầu xuống rồi lại từ từ ngẩng lên. Đôi mắt hoa đào đã rưng rưng nước. “Bây giờ, đi đâu cũng gặp các cô gái xinh đẹp. Giống như một biển hoa, mỗi đóa hoa đều có nét đẹp riêng của mình. Nhưng khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những cánh hoa lạnh giá. Những người qua đường, họ chỉ nhìn thấy những bông hoa luân phiên qua tay anh, chứ chẳng ai để ý đến những ngón tay người cầm hoa đang ngày càng đau buốt. Càng không có ai biết rằng, cô gái anh thích thật ra phải giống như cái cây, không chỉ đẹp mà còn có sức sống mãnh liệt.”
Nhìn ánh mắt vô tội như mắt nai của anh ta, những quyết tâm trong lòng tôi đã tan ra thành nước một cách đáng thương. Thật không ngờ Thiệu Bỉnh Hàm luôn rong chơi trong biển hoa mà cũng có những nỗi niềm khó xử như thế. Thật tội nghiệp!
Tôi vỗ vai anh ta, thành tâm nói: “Xin lỗi, không phải em cố ý làm tổn thương anh!”.
Nhưng cái câu: “Nhưng khi anh đưa tay ra thì chỉ ngắt được những cánh hoa lạnh giá” sao mà nghe quen thế nhỉ? Hình như là câu mà Kawabata Yasunari[2'> đã từng nói.”
[2'> Kawabata Yasunari (14/06/1899-16/04/1972) là tiểu thuyết gia đầu tiên của Nhật Bản.
“Bộp” một tiếng, gáy tôi bỗng bị cú vỗ rõ mạnh. Thiệu Bỉnh Hàm cười đến mức chảy cả nước mắt. “Ha ha ha. Nhóc đáng để anh để mắt tới, đúng không? Nhóc hãy ngoan ngoãn làm cái cây chứ sao phải coi mình là cọng hành chứ, nhóc đừng tưởng rằng ai cũng thích lấy nhóc chấm tương ăn nhé!”
Tôi không phải là cọng hành, mà là củ hành tây. Đến nước mắt cũng phải tự lau, còn bị người ta chế giễu nữa!
Nhìn nét mặt “Tại cô đa tình” của anh ta, tôi nghiến răng hét lớn: “Thiệu Bỉnh Hàm! Sao lúc đi ngoài anh không mang theo thuốc bại não?”.
“Bác sĩ bảo không cần uống nữa!”, anh ta nhún vai đáp.
“Y tá, cô có thấy tên bệnh nhân này đáng thương không? Sao có thể tùy tiện cắt thuốc của người ta thế được?”
“Thuốc thang khan hiếm. Thuốc của anh đều để dành cho nhóc uống rồi!” Thiệu Bỉnh Hàm lôi tôi ra ngoài. Chiếc Maybach của anh ta đầy kiêu hãnh đậu sẵn ở cổng trường. Bác tài vừa nhìn thấy tôi đã tươi cười mở cửa.
“Làm gì thế?” Tôi không buồn hất tay anh ta ra.
Thiệu Bỉnh Hàm đút tay vào túi áo, tựa vào cửa xe. “Anh đây đã hy sinh sức khỏe vì nhóc. Nhóc cũng nên đi ăn cùng anh chứ? Muốn đi cùng nhiều người nữa hay là hai chúng ta đi riêng nào?”
Đi ăn cùng mọi người cũng tốt. Tốt nhất là gọi thêm Tô Na Na. “Cho tôi mượn điện thoại của anh một chút.” Tôi ngửa bàn tay, ngoắc ngoắc ngón cái. Điện thoại của tôi đã hết sạch pin rồi.
“Cho em mượn cả anh còn được nữa là.” Thiệu Bỉnh Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào.
Tôi đi ra xa một chút. Tay còn chưa bấm nút gọi thì đã nghe thấy tiếng chuông. “A lô!” Lúc nghe điện, tôi mới sực nhớ đây không phải điện thoại của mình.
Đầu dây bên kia chắc sửng sốt lắm. Ba giây sau mới nghe thấy giọng nói buồn bã của một cô gái: “Đưa điện thoại cho Bính Bính”.
“…” Lại còn Bính Bính[3'> nữa sao? Tôi nhét điện thoại vào tay Thiệu Bỉnh Hàm. “Nghe đi. Có hot girl đang muốn ăn bánh kìa.”
[3'> Bính nghĩ là bánh, có cùng âm đọc (bỉnh) với từ Bính trong tên gọi Thiệu Bỉnh Hàm.
Thiệu Bỉnh Hàm sững sờ một chút rồi nheo máy, bực bội trả lời điện thoại: “Em gọi có việc gì?”.
“Bính Bính, đã lâu lắm rồi anh không tới tìm người ta, người ta nhớ anh mà…” Giọng hot girl chuyển biến một trăm tám mươi độ, vô cùng nũng nịu.
“Hai người cứ thoải mái nói chuyện nhé. Bye bye.”
Tôi vừa đi được hai bước đã bị Thiệu Bỉnh Hàm túm tay giật lại. A