
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341608
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1608 lượt.
ô biết không, chỉ cần tập tài liệu này được gửi lên trên, thì bố cô sẽ lĩnh án hai mươi năm tù là ít nhất.” Nói tới đây, ông ta dừng lại nhìn tôi, đợi tôi tự hiểu ra hàm ý.
Nhưng tôi vẫn cứ ngơ ngẩn như khúc gỗ mục, vẫn không tuyệt vọng hỏi ông ta: “Đây có phải là lời đe dọa không?”
Ông ta cười nhạt gật đầu với tôi. Nụ cười của ông ta rất đúng chuẩn mực của các vị quan chức, rất nhã nhặn, lịch sự nhưng lạnh lẽo không nói thành lời.
Tôi khóc, bật khóc trong lo sợ, tôi nói với ông ta: Không. Đó là những giọt nước mắt không thể tin được vào hiện thực tàn khốc này. Tôi muốn trốn chạy nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có đường rút lui, nên chỉ còn biết hoảng loạn bật khóc.
Nhưng tôi không thể rời bỏ Ninh Hiên. Rời xa hắn có khác nào cầm dao tự cắt da thịt mình.
Trình Viễn Thiên nhặt bức ảnh dưới đất lên, gộp cùng với tập hồ sơ, ném đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Cô bắt buộc phải tránh xa con trai tôi, nếu không cô cứ về nhà mà đợi đến lúc tiễn bố cô vào tù!”
Tôi vẫn ngu ngốc lên tiếng đấu tranh: “Nhưng con trai ông yêu tôi! Ông làm thế này không sợ cậu ấy cắt đứt quan hệ ư?”
Trình Viễn Thiên, bố của Ninh Hiên, phó chủ tịch tỉnh sắp trở thành chủ tịch tỉnh, nghe xong câu hỏi của tôi, khẽ vỗ tay, bật cười nói: “Hỏi hay lắm!” Ông ta nói: “Tô Nhã, cô giáo Tô, vậy tôi cũng hỏi cô một câu tương tự: cô không sợ, tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?”
Như con cáo già hung hăng sừng sộ, gian tà quỷ quyệt, ăn thịt người không nhả xương đã thành tinh nghìn năm tuổi, ông ta cười tít mắt hỏi tôi, nhưng đằng sau tiếng cười đó là giọng nói độc ác, uy hiếp tột cùng: “Cô không sợ tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư? Tôi là người thân duy nhất của nó trên đời này. Tất cả những gì tôi làm tất nhiên đều vì muốn tốt cho nó, vì tình yêu dành cho nó. Tôi có thể dựa vào địa vị và khả năng của mình để bảo trợ cho nó một tương lai xán lạn. Thế còn cô? Cô có thể mang lại điều gì cho nó? Ngoại trừ thứ trống rỗng các người vẫn hay gọi là tình yêu? Thân bại danh liệt! Phản bội lại bố đẻ! Cô và nó quyết theo đuổi thứ tình yêu mù quáng dễ thay đổi này rồi lo lắng sợ hãi coi chừng phán đoán tâm tình lẫn nhau, nó sẽ thường xuyên phải lo nghĩ làm sao để cô quên được sự thật rằng chính bố nó là người tống bố cô vào tù; cô sẽ lúc nào cũng lo nghĩ làm thế nào mới khiến nó quên rằng chính vì cô mà nó đã đoạn tuyệt với người thân duy nhất của nó trên đời này. Hai người sống với nhau nhưng cứ phải dè dặt và lo âu như thế, ngày này qua ngày khác, sau đó rồi cũng có một ngày, lo lắng trong lòng sẽ biến thành nỗi oán giận hiện thực, một loại oán hận lẫn nhau chỉ có phát triển theo hướng ngày càng tồi tệ! Cô sẽ hận, nếu không vì nó thì bố cô đã không phải ngồi tù; nó sẽ hận, không vì cô thì nó đã không đoạn tuyệt với bố nó. Dần dần hai người sẽ nảy sinh những mối bất đồng, rồi dần dần xa nhau, căm hận lẫn nhau và cuối cùng cái được gọi là tình yêu cũng sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì!”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ngôn ngữ và giọng điệu của con người lại có thể tàn nhẫn đến mức này, như ngọn roi dài treo lủng lẳng đầy những lưỡi dao sắc nhọn hung bạo quất mạnh vào cơ thể và trái tim mà tôi không thể né tránh, hết roi này đến roi khác làm tôi đau đến tê liệt, hết roi này đến roi khác làm trái tim tôi chết cứng, hết roi này đến roi khác, làm mắt tôi không còn nhìn thấy hạnh phúc và hy vọng nữa.
Bí mật của năm đó
Ngày hôm đó, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rảnh nợ. Thế mà những điều cay nghiệt đó đâu đã hết, ông ta vẫn tiếp tục những lời độc địa của mình: “Tôi yêu con trai tôi, đây là thứ tình yêu xuất phát từ máu mủ ruột rà. Tôi sẽ dồn hết sức và khả năng của mình để bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống tốt nhất. Tôi tin là con trai tôi cũng yêu tôi như vậy. Cô giáo Tô, cô hãy nghĩ về bố mình. Cô có thể vừa đứng nhìn bố ruột của mình vào tù và yêu đương hẹn hò với con trai của kẻ đã tống bố mình vào tù được không? Hơn nữa chính cô cũng là người khiến bạn trai mình thân bại danh liệt, đoạn tuyệt tình cha con, tất cả đều do cô gây nên! Cô có dám không?”
Cô có dám không?
Ba tiếng này vang lên như một cơn ác mộng mà nhiều năm sau vẫn tiếp tục vang vọng bên tai tôi, kéo tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, làm trái tim tôi như bị cắt nát thành nhiều mảnh, khiến nước mắt tuôn đầm đìa khuôn mặt tôi.
Cô dám không?
Chúng tôi cùng suy nghĩ xem ai là người chụp những bức ảnh đó, phán đoán xem rốt cuộc có những ai là người ái mộ Ninh Hiên.
Tôi nói: “Em vẫn luôn cảm giác người này chính là Điền Uyển Nhi. Nếu không có em xuất hiện thì có khi cô ta đã được ở bên anh rồi. Em nghĩ chắc chắn năm đó cô ta đã rất ghen tị và căm hận em.”
Ninh Hiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Thảo nào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi anh vừa về nước, em đã hỏi anh Điền Uyển Nhi thế nào rồi, hóa ra là liên quan đến chuyện này!” Hắn dừng lại một lát, đôi lông mày biểu lộ sự hoài nghi, nói tiếp: “Sau khi ra nước ngoài, chỉ có hai năm đầu tiên là Điền Uyển