XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vẫn Mơ Về Em

Vẫn Mơ Về Em

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341562

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1562 lượt.

hã, thật ra nghe giọng cậu, tớ thấy cậu khổ tâm thì ít mà phấn khởi còn nhiều hơn đấy! Có phải cậu… cũng có cảm tình với thằng nhóc đó không?”
Tôi… tôi có cảm tình với Ninh Hiên?! Cảm tình với một thằng nhóc ít tuổi hơn tôi?
Tôi lập tức chối bay: “Vớ vẩn! Nó chỉ là một thằng nhóc chưa đủ tuổi làm người lớn, sao tớ có thể thích nó được!” Tiêu Tiêu băn khoăn hỏi: “Tô Nhã, rốt cuộc cậu gọi cho tớ nhằm bày tỏ tâm tư tình cảm nào đây?” Tôi ngẩn người, cũng không biết mình định gọi cho nó tâm sự nỗi lòng gì nữa.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi vô cùng kinh ngạc, rối bời, và có đôi chút khó xử. Nhưng nhiều hơn cả, dường như lại là một cảm giác phấn khích âm ỉ trong lòng.
Thật không ngờ một thằng nhóc khôi ngô tuấn tú như vậy lại chủ động hôn tôi. Điều này quả thực đã thỏa mãn thói ưa hư vinh của tôi, làm trái tim mơ mộng của tôi len lén nhen nhóm cảm giác lâng lâng vui sướng.
Đầu dây bên kia, Tiêu Tiêu ngừng cười, nghiêm túc nói: “Tô Nhã, biết mình vẫn còn hấp dẫn là được rồi, đứng đùa với lửa, cậu nhóc đó học trường nào cậu còn chẳng biết nữa là! Tình cảm là thứ không thể bông đùa, đừng bốc đồng nghe theo cảm giác. Giờ mới là bắt đầu, đừng lún sâu quá! Tớ chỉ có thể nói vậy thôi, phần còn lại tự cậu ngẫm nghĩ đi!”
Nói chuyện với Tiêu Tiêu xong, tôi mang nỗi ưu tư ra cửa sổ ngồi ngẫm nghĩ. Tôi mới phát hiện ra người yêu mình bắt cá hai tay, sau đó lại bị một thằng nhóc choai choai hôn. Sao mọi thứ cứ rối tinh rối mù lên thế này!
Hết đau lòng chuyện Trác Hạo chơi bời bên ngoài, nghĩ đến chuyện bị Ninh Hiên“cưỡng hôn”, tôi thấy có một cảm giác kỳ lạ đang dần nhen nhóm trong lòng, muốn nén lại mà không sao nén nổi.
Đúng, những gì vừa xảy ra quả thực hơi bất thường. Nhưng, khi đôi môi Ninh Hiên áp chặt lên môi tôi, tại sao tim tôi lại loạn nhịp đến vậy? Nụ hôn ngoài ý muốn của hắn làm trái tim tôi đập mạnh hơn bất kỳ nụ hôn nào giữa tôi và Trác Hạo, một cảm giác rung động, tươi mới.
Lẽ nào do hai cốc bia đã uống?
Càng nghĩ càng rối, tôi lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt bỏ hình ảnh Trác Hạo phụ tình, và cả khuôn mặt đẹp trai của Ninh Hiên cùng nụ hôn nóng bỏng hắn đặt lên môi tôi ra khỏi đầu.
Trước mắt, vấn đề với Trác Hạo còn chưa giải quyết xong, tốt nhất tôi không nên chuốc lấy chuyện ong bướm ly kỳ chết người vào lúc này.
Còn về Ninh Hiên và nụ hôn của hắn, hãy cứ coi như chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi uống rượu vậy.






Hắn không đi học
Từ lần bỏ về trước để mặc Trác Hạo trong bữa tiệc tối đó, rất nhiều ngày sau chúng tôi không hề liên lạc với nhau. Có lẽ anh ta giận thật rồi. Tôi thấy như thế rất tốt. Cứ đà này, chúng tôi sẽ sớm phát triển tới bước chia tay, khỏi phải kéo dài lâu la.
Ngày khai giảng càng lúc càng tới gần, mấy ngày nay tôi không đi đâu, chỉ ở nhà đóng cửa tập trung soạn giáo án. Sắp tới tôi sẽ dạy môn toán, một môn đặc biệt quan trọng với cả khối Tự nhiên lẫn khối Xã hội. Không biết bố mẹ gửi gắm quan hệ thế nào nhưng nhất định phải là cửa lớn lắm, nên tôi vừa chân ướt chân ráo vào trường đã được nhận ngay một lớp Mười hai sắp tốt nghiệp. Một cô sinh viên mới tốt nghiệp chưa có chút kinh nghiệm giảng dạy như tôi được trực tiếp đứng lớp Mười hai là chuyện xưa nay chưa từng có ở trường Trung học số 1.
Để không làm mất mặt người đã chạy chọt cho tôi vào đây, tôi phải tập trung soạn bài thật kỹ. Chỉ trong mấy ngày tôi đã soạn được gần nửa quyển giáo án, ngón tay giữa bàn tay phải còn nổi lên một cục chai nhỏ. Nhớ lại, từ ngày vào đại học, chưa bao giờ tôi bỏ công sức ra viết nhiều chữ thế này.
Giơ đầu ngón tay giữa ra khoe với mẹ về chiến công của tôi, câu đầu tiên mẹ nói lại không phải xót xa khen ngợi, biểu dương tinh thần con gái, mà là: “Con gái con đứa, chẳng ra làm sao cả!” Mặt tôi đần ra, tiu nghỉu cụp ngay ngón giữa xuống… Sau đó mẹ lại tiếp thêm một câu: “Cục chai này ấy hả, là do con cầm bút sai tư thế nên mới có đấy, còn đem khoe ra ở đây, đẹp mặt nhỉ?” Mặt tôi lại đờ ra, đúng là tự rước họa vào thân. Cuối cùng, mẹ hỏi: “Sao dạo này không thấy Trác Hạo đến nhà tìm con? Hai đứa cãi nhau à?”
Tôi choáng váng, liệu có nên nhắc nhở về tình trạng lộn xộn này hay không? Nếu nhắc mà không đứa nào nghe thì mất mặt lắm… Vậy nên, tôi đưa ra một quyết định đáng hổ thẹn, cứ vờ như học sinh bên dưới đều đang hết sức nghiêm túc hướng lên bảng.
Tôi tự giới thiệu mình là giáo viên dạy Toán mới, lập tức phía dưới có đứa gọi với lên: “Cô ơi, sao em thấy cô quen quen!” Mấy đứa nữa cũng nhao nhao hùa theo.
Chân tôi lại càng run hơn. Khốn thật, mới nói có một câu mà bọn tiểu quỷ này đã chọc phá ngay được! Chúng là thiếu niên tiền phong hay lũ hồng thủy mãnh thú đây?
Tôi định điểm danh thì lại phát hiện ra mình quên mang theo sổ đầu bài, đành quay xuống nói với đám học sinh đang ngồi la liệt mỗi đứa một tư thế: “Hôm nay buổi đầu nên không điểm danh nhé, ai vắng mặt thì đứng lên nói với cô một câu.”
Phía dưới vang lên tiếng cười cượt không chút thành ý của một cậu học sinh: “Cô