
Tác giả: Hồng Sầm
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 134909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/909 lượt.
Đỗ Băng Nhi mười lăm tuổi cố nén nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố gắng an ủi thiếu phụ trung niên sắc mặt xám tro, hình dáng mảnh dẻ, cạn kiệt tinh thần nằm trên giường gỗ
Cô chắp tay trước ngực cầm thật chặt tay của mẹ,sợ vừa để xuống liền biến thành thiên nhân vĩnh cách.
"Mẹ, tỉnh lại, cố thêm chút nữa, ba cũng sắp về rồi!" Nước mắt thống khổ không ngừng nhìn ra cửa, lo lắng người duy nhất có thể trợ giúp mẹ tại sao chậm chạp chưa về.
"Thực xin lỗi, con gái đáng thương của mẹ ..... Đều là mẹ hại con, bây giờ phải để lại con một mình chịu khổ ....." Tiếng nói vô lực của Hàn Tương Cầm trộn lẫn thật sâu áy náy.
"Con không khổ, có mẹ bên cạnh, con không khổ chút nào!" Đỗ Băng Nhi cuồng loạn lắc đầu, nhưng lời nói đều rất thật tình.
"Không, không cần ..... Mẹ phải vội đem những lời muốn nói với con nói cho xong bằng không sợ rằng không kịp nữa .
"Sẽ không đâu ....." Cổ họng nghẹn ngào như là nhét đầy đá, Đỗ Băng Nhi chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
"Chờ con đủ mười tám tuổi, có thể rời đi nơi này. Đây là ước định lúc trước ....." Hàn Tương Cầm cảm giác được thân thể sắp chống không nổi nhưng không nhìn rõ được những vệt nước mắt loang lỗ trên khuôn mặt con gái.
"Con không nghe những chuyện không trọng yếu đó .... con chỉ muốn mẹ luôn ở cùng con ...." Không có mẹ, cô làm sao đối mặt với những ngày tiếp theo?
Trong lòng Đỗ Băng Nhi không ngừng khẩn cầu thần linh khắp nơi, đừng để cô mất đi người quan trọng đối với cô như vậy.
"Đứa ngốc, mẹ cũng muốn nhìn con lớn lên, yêu đương, kết hôn, sinh con . Bất quá ..... không có cái phúc khí đó ....." Nụ cười thê lương hiện trên khuôn mặt Hàn tương Cầm.
"Có, mẹ, mẹ có phúc khí đó, chỉ cần ba vừa về đến, ông nhất định sẽ lập tức đưa mẹ đi bệnh viện ." Đỗ Băng Nhi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của mẹ đau khổ khóc thét.
"Băng Nhi đừng khóc, yên lặng nghe mẹ nói có mấy lời nếu không nói chỉ sợ sẽ không có cơ hội nói." cố gắng chống chọi ý thức đang dần rời rạc Hàn Tương Cầm nhìn cặp mắt con gái giống với cặp mắt người đàn ông mà bà yêu
"Mẹ ...... mẹ nói Băng Nhi nghe mẹ nói "
Đỗ Băng Nhi kề sát lại trước mặt mẹ, biết rõ mẹ muốn qua cô nhìn thấy người bà yêu.
"Con là đứa con gái ngoan, tuy biết rõ thân thế của mình nhưng chưa từng có nửa câu oán hận. Lúc trước nếu mẹ không yêu ba con hơn nữa mang thai con, con sẽ không phải trôi qua cuộc sống khổ cực như vậy. Mẹ tuy ngoài miệng không nói nhưng mẹ đều thấy hết. Vì mẹ con vẫn luôn nén nỗi giận với sự ức hiếp của phu nhân và tiểu thư, rõ ràng con cùng tiểu thư đều là con của ba con nhưng lại cách biệt như trời với đất, đây hết thảy cũng bởi vì mẹ yêu một người đàn ông không nên yêu ..........." Âm điệu ai thán lưỡng lự thống khổ.
Hồi tưởng trước kia, trong mắt Hàn Tương Cầm có yêu có oán cũng có hối hận.
"Mẹ, con tuyệt không cảm giác mình khổ ....."
Có mẹ bên cạnh cô ít nhất cảm giác mình khổ còn có chút giá trị, một khi mẹ qua đời cô thật sự không biết nên bứng phó cuộc sống sau này như thế nào.
"Biết rõ năm đó điều kiện để đáp ứng cho con mang họ Đỗ là điều kiện không công bằng nhưng mẹ đã đáp ứng rồi, trong chuyện này cũng ẩn dấu không ít tâm tư của mẹ, mẹ hy vọng con có thể ở gần bên ba con ....... ”
Tuy mẹ con cô có thể ở lại Đỗ gia nhưng nữ chủ nhân Đỗ gia lại đem hai mẹ con cô đuổi đến nơi xa nhà chính nhất, cơ hội có thể gặp mặt nam chủ nhân Đỗ gia rất ít, nhưng đúng là vẫn còn có một đường hi vọng như vậy Hàn Tương Cầm vẫn vui vẻ chịu đựng.
"Cứ như vậy mẹ con chúng ta trải qua cuộc sống làm nô làm bộc mười lăm năm, hôm nay mẹ lại đi trước con một bước để lại một mình con ở chỗ này mẹ rất yên tâm a!" Hiện tại Hàn Tương Cầm rất hối hận điều kiện lúc trước mà mình đáp ứng.
"Không, mẹ, mẹ đừng đi đừng bỏ lại một mình Băng Nhi ....." Nước mắt Đỗ Băng Nhi rơi như mưa thanh âm đau thương tan nát cõi lòng.
"Ngoại trừ xin lỗi mẹ thật không nghĩ ra lời nói có thể biểu đạt trong nội tâm đối với con thiệt thòi thiếu nợ ....."
Tầm mắt mơ hồ tựa hồ nhìn thấy Câu Hồn sứ giả đang hướng bà từng bước một tiếp cận, Hàn Tương Cầm Tâm ôm trong lòng muôn vạn lời muốn nói với con gái lần lượt nói ra, chỉ còn đầy nghi ngờ nhìn nữ nhi bị thua thiệt.
"Không cần nói xin lỗi Băng Nhi một chút cũng không trách mẹ, mẹ ......" Giờ này khắc này Băng Nhi biết điều duy nhất mình có thể làm chỉ có để bà an tâm qua đời.
"Nói cho ba con biết ...... nói ông ấy hãy quan tâm tới con, bảo vệ con ....." Cảm giác lạnh như băng bao phủ Hàn Tương Cầm, Sinh mạng như ngọn đèn sắp tắt yếu ớt chợt lóe lên rồi vụt tắt.
"Mẹ ..... đừng nói nữa ......" Lôi kéo bàn tay tiều tụy của mẹ dán trên má Băng Nhi khàn cả giọng hô.
"Con gái đáng thương của mẹ ......" Nhẹ giọng lẩm bẩm ngữ khí vô hạn bi thương.
Dù không muốn thế nào, Hàn Tương Cầm cuối cùng kháng cự không được bệnh mà tra tấn hai mắt vừa nhắm, trái tim mệt mỏi kiệt lực của bà đã ngừng đập.
"Mẹ ......" Nằm ngã vào trên người của mẹ Băng Nhi khóc rống nghẹn ngào.
Ngoài cửa sổ mưa bụi lạnh như băng chẳng biết lúc nào bắt