The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vật Cưng Của Thiếu Gia (18+)

Vật Cưng Của Thiếu Gia (18+)

Tác giả: Hồng Sầm

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 134911

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/911 lượt.

miệng Lệ Nhi nhớ mãi không quên này, biết rõ anh ấy là con một của vợ chồng Lãnh gia. Lúc Lệ Nhi bảy tuổi anh ấy là thiên tài có chỉ số thông minh vượt qua hai trăm vừa tốt nghiệp đại học ở Massachusetts Mỹ về nước đang chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn kinh doanh đa quốc gia của cha mình.
Tuy chưa từng nhìn kỹ chính diện nhưng cô có thể xác định anh ta và Lệ Nhi là người cùng một thế giới không phải nhân vật mà cô có khả năng tiếp cận.
Nữ chủ nhân Đỗ gia mẹ của Lệ Nhi thậm chí lén gọi anh ta là con rể tương lai.
"Đỗ Băng Nhi thì ra là cô luôn chiếu cố chó nhà hàng xóm như vậy khó trách nó lại thích chạy ra ngoài" Giọng điệu ôn hòa nghe không ra một tia tình cảm, cặp mắt đen như băng châu nhìn quét qua thân hình mảnh mai của Băng Nhi rồi lại chuyển qua nhìn thẳng chú chó nhỏ đứng ở bên cạnh cô.
"Tôi.... Lãnh thiếu gia." Băng Nhi có chút kinh ngạc, anh ta biết cô?!
"Thật bất ngờ tôi biết cô là ai sao?" Lãnh Tiêu muốn cười nhưng không cười nhìn cô cảm thấy bộ dáng quẫn bách của cô rất vui vẻ.
Bị đôi con ngươi đen bén nhọn nhìn thẳng đôi mắt Băng Nhi rủ xuống không biết làm sao.
“Phải có một chút, tôi với người hầu của Đỗ gia dù sao không khác biệt.” Âm điệu châm chọc hư chuyển có chút tự giễu.
"Nhưng cô xác thực là con gái của Đỗ Phong Thần" Bất kể địa vị hèn mọn bao nhiêu huyết thống vẫn không thể phủ nhận.
"Nếu như có thể tôi thà rằng mình không phải là con gái của ông ấy." Như vậy cô sẽ không cần phải ở lại cái trang viên cầm tù cô.
Tuy cô không lo ăn không lo mặc nhưng không có tự do thuộc về mình. Nếu như cô có thể không để ý lời hứa của mẹ có thể rời đi ..., thật là tốt biết bao!
Như vậy cơ hội đi học của cô tựu cũng không bị tước đoạt.
"Cô không nên nghĩ như vậy, chỉ cần trên người cô còn chảy dòng máu của ông ta, cô liền có quyền đi tranh thủ quyền lợi." Lãnh Tiêu nhìn không quen khí thế mềm yếu của cô.
Trong suy nghĩ của hắn từ trước đến nay phàm là chuyện hắn muốn, thứ nên thuộc về hắn hắn đều đi tranh đi đoạt, Đỗ Băng Nhi ủy khuất căn bản là hành động chèn nhát lấy cớ.
"Tranh thủ cái gì?" Đỗ gia căn bản không tha cho cô cô còn có thể tranh thủ cái gì?
Lời của Lãnh Tiêu làm cho cô bị mê hoặc khó có thể lý giải.
"Điều này là dựa vào bản thân mình suy nghĩ." Đơn giản và ngu dốt là bất lợi lớn nhất.
"Tôi không rõ ý của anh." Băng Nhi hoang mang lắc đầu.
"Qua một thời gian cô sẽ hiểu" Khóe miệng Lãnh Tiêu chứa đựng một vòng tàn ngược quang mang kỳ lạ, giờ khắc này hắn có chút muốn biết chú thỏ nhỏ đơn thuần một khi thay đổi tính tình sẽ làm thế nào để phản công trở lại.
"Tôi ....." Đang lúc Băng Nhi muốn hỏi lại cho rõ thì lúc này mới ý thức được anh ta đã đứng ở trước mặt cô rồi, gần đến cô có thể ngửi được mùi nước hoa trên cơ thể anh ta truyền đến.
Nhìn Lãnh Tiêu từ khoảng cách gần như vậy, Băng Nhi mới giật mình phát hiện ra bề ngoài anh tuấn của anh ta quả thực hoàn mỹ không thể soi mói.
Dáng người thon dài cao ngất phát ra khí thế nhiếp người, khuôn mặt tuấn mỹ khảm hé ra đôi môi mỏng gợi cảm cùng mũi cao thẳng tấp.
Nhưng điều duy nhất khiến Băng Nhi khó có thể dời tầm mắt chính là đôi mắt của hắn, đôi mắt hệt như hổ phách ánh sáng nhạt xuyên qua đẹp mê người nhìn chằm chằm đôi mắt hắn cơ hồ ngay cả linh hồn đều bị nhiếp tuyết xấu hổ.
Lại nữa rồi, lòng của cô lại bắt đầu thình thịch đập loạn không giải thích được.
"Chó vật dám uống đồ của nhà người ta quy củ đều đã quên sao? Đến đây!" Đột nhiên xuất hiện trách cứ như là vùng địa cực Hàn Phong làm người không rét mà run đồng thời cũng cắt đứt Băng Nhi xuất thần ngóng nhìn.
"Ô ô ô" Mal tế tư khuyển phát ra tiếng kêu sợ hãi lách mình chạy vội tới bên người Băng Nhi.
"Ách, Lãnh thiếu gia xin anh đừng dữ với Tiểu Bạch" Mắt thấy Tiểu Bạch tại Lãnh Tiêu quát run rẩy co lại trốn đến chân của mình Băng Nhi lập trường bạc nhược yếu kém tối nghĩa mở miệng cầu tình.
"Tôi quản giáo chó của nhà của tôi liên quan gì tới cô?" Lãnh Tiêu xem ra gương mặt tuấn mỹ chính tà khó phân biệt.
"Tiểu Bạch là bạn tốt của tôi." Cô cố lấy dũng khí đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
"Nó là chó của anhà tôi chẳng lẽ tôi quản thúc sủng vật nhà mình còn phải hỏi qua ý kiến của cô sao? Lãnh Tiêu nhíu mày trừng thấy tiểu cô nương này dám can đảm nhìn thẳng hắn.
Từ trước đến nay người bên ngoài vừa thấy được thần sắc lạnh lùng của chắn sẽ sợ tới mức liên tiếp phát run, chỉ có cô không sợ hắn.
"Tôi ... tôi không có ý đó nhưng mà Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nó hiện tại không chịu nổi dọa ... Khẩu khí nói chuyện của anh ... có thể đừng dữ như vậy không ... " Tuy hai tay toát mồ hôi lạnh Băng Nhi vẫn không chịu buông tha quyết tâm bảo vệ cho Tiểu Bạch.
"Tôi dữ hay không liên quan gì tới cô, cô cần gì lắm miệng" Thân hình thon dài kiện tráng của Lãnh Tiêu nhanh như báo ra tay nắm lên chú chó nhỏ đang tránh né hắn, đang tính toán trở về trừng trị một phen.
"Tiểu Bạch! Lãnh thiếu gia xin anh mau buông tay đừng dùng sức bắt nó!" Hoảng sợ khi thấy Tiểu Bạch bị Lãnh Tiêu cao cao mang theo, Lý trí Băng Nhi ho