Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341266

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1266 lượt.

liễu yếu đào tơ kia mà vào trong thì chỉ có bị đánh đến chết đi sống lại mất thôi.
“Tiểu Áo!” Ông Tô hiếm khi ưỡn ngực, đứng thẳng như đàn ông thực thụ, tháo tạp dề ra nhét vào tay con gái: “Con vào bếp mang bữa sáng ra, bố tiễn cô đây về”.
“Hả? Mẹ sắp dậy rồi, bố còn dám…”
“Bố là đàn ông, không thể đi uống cà phê với bạn cũ được à?”
“Bố còn định uống cà phê với cô ấy? Bố ơi, bố đừng hại con, bị mẹ biết con cùng phe với bố thì con chết chắc!!!”
“Quyết định thế đi! Chúng ta đi!”
“Ơ, bố ơi!!! Bố ơi!!!”
Ông Tô dừng lại, quay đầu nghiêm khắc dặn dò: “Không được mách với mẹ!”.
Nếu đã sợ thì đừng đi chứ! Biết rõ về sẽ bị xử lý mà còn phản kháng cái nỗi gì, chứng minh chất đàn ông chắc?
Ông Tô bỏ lại con gái, bỏ đi rất mất nghĩa khí, để lại Tô Gia Áo rùng mình, toàn thân nổi da gà, đứng đối diện với sư tử cái còn đang say ngủ trong kia, nếu họ lại cãi nhau, liệu cô có cách nào khiến họ làm lành như Quý Thuần Khanh không? Không có anh, cô phải làm sao?
Bà Tô đã dậy, ngồi bên bàn ăn húp cháo, chỉ thấy có mình con gái thì cau mày: “Ủa, cái nhà này tự dưng trở nên lạnh lẽo quá, Thuần Tình, một đứa con trai tốt biết bao… Ủa, bố con đâu?”.
“Ưm… a… bố… bố đi… đi mua thức ăn rồi!”
“Ừ, bố con cũng là đàn ông tốt!” Bà Tô cắn một miếng màn thầu: “Con không thích Thuần Tình thì mẹ cũng đành bó tay, nhưng con đúng là không có mắt nhìn đàn ông thật, hoàn toàn không giống mẹ, không biết lựa chọn lại chẳng hiểu biết như mẹ, có lúc mẹ cũng thấy lạ là tại sao con lại là con mẹ, dáng người cũng chả được nice body như mẹ!”.
“Mẹ đừng rảnh rỗi nói tiếng Anh chứ, còn nice body nữa…” Người đàn ông được con mắt hiểu biết, kén chọn của mẹ chọn ra mà lại đi uống cà phê với tình nhân trong mộng ư?
“Suốt ngày cứ gào thét nam tính, đàn ông ấy, con có biết nam tính là gì không? Giống như bố con mới là man thực sự, đàn ông thực sự, mấy thằng quỷ vắt mũi chưa sạch kia làm sao mà bì được!”
“Nam tính kiểu gì thế, thấy mẹ là giống như chuột thấy mèo, rụt đầu rụt cổ, xì!”
“Con chả biết gì cả! Sợ tức là yêu, yêu tức là sợ! Con hiểu thế quái nào được, con tưởng bố con sợ mẹ nên nhượng bộ mẹ, làm hài lòng mẹ sao?”
“Chẳng phải do cái quy tắc chết tiệt xuất gia tòng thê hay sao?”
Bà Tô cười bí ẩn: “Ngốc, quy tắc là thế, nhưng có tuân thủ hay không còn do mình quyết định nữa, đừng thấy bố con có vẻ sợ mẹ mà lầm tưởng, nếu không quan tâm thì tại sao cứ nhường nhịn mẹ mãi? Sợ mẹ thì sợ gì? Sợ bị mẹ đánh, mẹ mắng, mẹ bắt nạt à? Ông ấy là đàn ông mà, khoẻ hơn mẹ, nếu thật sự không thích thì cứ bỏ đi là được. Nên… điều ông ấy sợ nhất chính là mẹ rời bỏ ông ấy. Đàn ông chịu muối mặt sợ một người phụ nữ, không phải là tính đàn bà, mà là bao dung, thương yêu, không phải nam tính thì là gì?”.
Những lời đạo lý thoát ra khiến Tô Gia Áo há hốc mồm, đờ đẫn nhìn bà mẹ hiếm hoi lắm mới tỏ ra thông thái như thế.
“Lúc cãi nhau ai chịu nhường bước vì con, lo lắng cho tâm trạng của con còn hơn cả bản thân mình, chỉ sợ con hơi không vui, cố gắng làm tất cả một cách hoàn hảo để con hài lòng, đó mới là đàn ông, cái tiêu chuẩn nhảm nhí biết hút thuốc, đánh nhau của con có là gì chứ?”
Nam tính thì ra là thứ cao thâm đến thế. Chẳng phải anh sợ cô, mà là lo lắng, bao dung cô, cô không nhận ra còn ngộ nhận anh có tính đàn bà nữa chứ.
“Nói bằng cách khác thì cũng thế, Tiểu Áo, con chịu nhượng bộ ai, sợ ai hơn, thì đó chính là true love!”
Dè dặt, nhượng bộ, giữ sĩ diện và thoả hiệp vì anh, chịu gạt bỏ cảnh giác để làm nũng…
Sợ anh tức giận, sợ bị anh bỏ mặc, sợ anh cắt đứt quan hệ với mình.
Đó là… true love?
“Con… sợ mẹ! Đừng nói tiếng Anh nữa, ghê quá!”
“Xuỳ, đồ quỷ, mẹ đang sợ con bị tên kia lừa gạt nên mới dạy con, còn chê tiếng Anh của mẹ không giỏi hả? Tóm lại thì được hơn con ba mươi tư điểm đấy.” Bà Tô bực dọc liếc nhìn con gái, bất hạnh thay, lại nhìn đúng cái phong bì dày cộp trên bàn: “Này, đây là cái gì?”.
Vừa nói xong, bà đã chộp lấy và xé ra.
Một tờ giấy rơi ra từ xấp tiền dày cộp.
“Hải thân mến. Cám ơn cậu đã niệm tình bạn bè cũ cho mình mượn tiền vượt qua lúc khó khăn này – Quyên.”
Hải là tên của ông Tô, mà theo thống kê, tình nhân trong mộng của tám mươi phần trăm đàn ông đều tên là Quyên, hình như đây là cái tên rất thích hợp, thế là lửa giận của bà Tô đã bùng phát.
“Cái thứ quỷ quái gì đây! Thế nào là Hải thân mến, Quyên là cái thứ quái quỷ gì? Con chim1 chết tiệt nào ở đâu chui ra thế? Tên đàn ông chết tiệt, bình thường bên ngoài tỏ ra đạo mạo, trầm tĩnh, còn bên trong đúng là đồ khốn kiếp, Tiểu Áo, những gì mẹ nói lúc nãy đều là rắm thối!!! Chọn đàn ông có chết cũng không được chọn loại như bố con, sợ cái gì, quan tâm cái gì, tạm bợ cái gì, đều là rắm thối! Đi tóm ông bố con về đây bắt quỳ giặt quần áo!!!”
“Nhưng hôm nay con có việc, đã hẹn với người ta…” Cũng nhờ những lời của mẹ mà cô đã nghĩ thông, phải nói rõ ràng thôi, sau đó tìm vòng cổ của mình rồi, lằng nhằng, rắc rối không phải phong cách của cô!
“Tao mặc kệ mày hẹn người hay hẹn quỷ, hôm nay mày không đi