XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Vị Hôn Phu Bất Đắc Dĩ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341331

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1331 lượt.

ngại, tuy không hiểu gì cả nhưng để di dời ánh mắt đáng sợ đó đi, anh đành thuận theo tâm ý cô: “Hôm qua có chuyện vui gì à? Thật thấy vui thay cho em”.
“…” Nụ cười đông cứng.
Cái… cái gì mà “Thật thấy vui thay cho em”, cái gì mà là “Hôm qua có chuyện vui gì à?”, chẳng lẽ anh quên mất mình đã nói gì, làm gì ư? Rõ ràng anh đang muốn nhắc nhở cô: “Thật xin lỗi, hôm qua em hiểu lầm ý anh rồi, anh chỉ muốn an ủi em mà thôi, chuyện nam theo đuổi nữ rất nghịch lý ấy cả đời này cũng không xảy ra ở em đâu, nên xin đừng nhìn annh bằng ánh mắt si mê đó nữa, được không?”
Cô hít hơi sâu một hơi, muốn tống hết cơn giận xuống huyệt đan điền1, xả nó ra hết , cô có thể quên đi chuyện mất mặt là cô đang mong chờ một người đàn ông mà mình không thích đến theo đuổi.
Đúng lúc cô đang cố hết sức để khiến mình bình tĩnh lại, thì chuông cửa vang lên, Tô Gia Áo ngồi lì trên đất, không hiểu ai lại đến vào sáng sớm thế này, rồi thấy một cô gái từ ngoài cửa bay vụt đến, lao vào lòng Quý Thuần Khanh. Anh giật mình khiếp đảm bởi tình huống đột ngột đó, hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào, chỉ luống cuống đẩy cô gái kia ra, ấm ức giải thích:
“Anh không liên quan đến cô ấy, em đừng hiểu lầm sự trong sạch của anh.”
Trong sạch cái khỉ ấy, làm cô lãng phí tâm tư, hừ, để anh nếm mùi công lực đeo bám của nhân viên tiếp thị.
Cô thích thú ngắm dáng vẻ luống cuống của anh, không hề có ý định giải vây, cô xem cô gái vừa lao vào là nhân viên tiếp thị, cho đến khi cô gái bám vào vai anh kêu lên:
“Chị cả, hu hu, Bích Vân cứ khóc mãi, em bó tay rồi, chị đạp vỡ đầu tên Lục Chiếm Đình kia đi, hắn ta kông chịu nnghe điện thoại của Bích Vân, tên đàn ông xấu xa đó đúng là đáng bị đaâ ngàn nhát dao, hu hu… Chị cả ơi, sao hôm nay eo chị thon thế, sờ một cái cảm thấy rát tuyệt, ồ trơn láng mềm mại, ủa, tại sao còn có mùi hương thơm ngát thế này? Chị cả ơi gần đây chị chăm sóc sắc đẹp à?
“… Cô à, tay cô có thể ngừng chu du trên người tôi được không, thê quân tôi đang ở đây, cô làm thế tôi rất khó xử.”
“Ủa? Chị cả… sao chị trở nên xinh đẹp thế…” Tiểu Oai đờ đẫn ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
“Cái đàu em ấy! Chị cả của mình mà không nhận ra, chị đang ở đây!”
“Ủa… ôi, em vẫn quen với chị cả không chút phụ nữ chút nào, ôi, chị cả, eo của cịh vẫn cứng cáp dày dặn hơn.” Tiểu Oai nói xong, lao luôn vào vòng tay quen thuộc để dụi dụi một lúc lâu, rồi sực nhớ đến nhiêm jvụ của mình, sắ mặt trở nên nặng nề: “Chị cả, chúng ta có cần đưa Bích Vân đi bẹnh viện không, MC2 của nó chưa đến. Lỡ mang thai thật thì sao?”
Nhắc đến Bích Vân bị gã Lục Chiếm Đình khốn kiếp bắt nạt, Tô Gia Áo cáu tiết túm tóc: “Bích Vân ở đâu?”.
“Nó đứng ở ngoài, bảo không còn mặt mũi nào gặp chị.”
“Gì mà mặt với chả mũi, giờ chị nói gì thì cũng đâu có ích lợi gì, cho dù có phải cướp cửa hàng nhà mình thì chị cũng phải kiếm tiền đưa nó đi bệnh viện! Đàn ông, hừ, đúng là thứ không tin được!” Cô mặc áo khoác định đi thì “thứ không tin được” đang dựa cửa bỗng mở miệng:
“Thê quân, đi bệnh viên tốn tiền lắm à?”
“Vớ vẩn!” Làm chuyện mât mặt ấy tất nhiên là tốn tiền rồi, chẳng lẽ phải cần bảo hiểm.
“Vậy để anh giúp.” Gả cho vợ thì phải theo vợ, anh phải giúp cô xử lý.
“Hả?”
“Có thai hay không, anh biết.”
“Này, anh có ẽo ợt đến mấy thì cũng không thể đùa thế được.” Cấu tạo sinh lý là do trời định, đừng đi ngược lại chứ.
“Không, anh đã luyện tập đầy đủ rồi mới đến gặp em.”
Anh nói quá mơ hồ khiến cô không rõ luyện tập có nghĩa gì, đến khi Tiểu Oai kéo Bích Vân vào, Quý Thuần Khanh đã bày dáng vẻ “thăm khám hỏi bệnh” rất chuyên nghiệp, cô mới thán phục.
“Nhưng… chị cả à, họ hàng xa của chị tại sao phải buộc một sợi chỉ để bắt mạch?” Tiểu Oai thắc mắc nhìn sợi chỉ màu trắng quấn giữa các ngón tay anh.
“Hừm… chắc vì để tỏ vẻ rất chuyên nghiệp, rất oách?”
“Không, là để tránh thôi.” Anh vừa nghe mạch vừa nhấn mạch sự trong sách của mình: “Đàn ông tuỳ tiện chạm vào tay phụ nữ là bất nhã.”
“Ôi! Chị cả, họ hàng xa của chị phong độ quá! Tốt hơn đám đàn ông xấu xa kia nhiều.”
“Không, anh ta chỉ muốn bảo vệ sự thanh bạch của mình mà thôi.”
“Hử?” Tiểu Oai vẫn chưa hiểu ý của cô, chỉ thấy bác sĩ chính coóng đang thu sợi chỉ về, sắc mặt nặng nề lắc đầu.
“Quả nhiên… mang thai rôi ư?” Tô Gia Áo thấy vẻ mặt anh như thế thì tim lạnh đi nửa phần, nhưng vẫn không tin vớ vẩn của anh, định đi bệnh viện khám cho ra nhẽ.
“Hử? Không có, trong bụng cô ấy không có con.”
“Ủa? Anh nói gì?” Ba cô gái đồng loạt sáng mắt, dường như nghe được tin vui từ Thượng đế, Quý Thuần Khanh không tài nào hiểu nổi tại sao ba người họ lại vui vì không có con, đành gật đầu nói khẽ: “Thưc sự là không có, chẳng phải mọi người nên thất vọng sao?”. Có đời sau, có người nối dõi tông đường, đáng lý ra phải vui chứ.
“Vạn tuế! Không có, không có, không có. Bích Vân, cậu được cứu rồi!” Tiểu Oai xúc động vỗ vào đầu Bích Vân, nhưng lại bị Tô Gia Áo ngăn lại.
“Vạn tuế! Không có, không có, không có. Bích Vân, cậu được cứu rồi!” Tiểu Oai xúc động vỗ vào