
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341334
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1334 lượt.
đầu Bích Vân nhưng lại bị Tô Gia Áo ngăn lại.
“Vậy tại sao nó không có MC?”
“MC?”
“… Kinh nguyệt!” Một từ cổ lỗ sĩ.
“Đâu, có rồi mà.”
“Hả?”
Vẻ ung dung thản nhiên của anh khiến ba cô gái thà tin là có còn ơn, vội vàng đẩy Bích Vân vào phòng vệ sinh.
Tô Gia Áo thở hổn hển, không chú ý đến nụ cười khẽ của chàng trai đứng cạnh. Quý Thuâầ Khanh một tay chống càm, chậm rãi hỏi: “Thê quân, có phải không có con thì mọi người đều vui?”.
“Đương nhiên.”
“Ừ, thảo nào anh cũng vui.” Tuy logic rất kỳ quặc, nhưng nếu mọi người đều vui thì tất nhiên anh cũng có thể vui vì cô không có con với người khác chứ nhỉ.
“Anh, vui cái nỗi gì? Liên quan gì đến anh? Này, anh nắm tay tôi làm gì thế?”
Cô bỗng thấy một bạn tay đang chặn ngay mạch cổ tay mình, khẽ giữ chặt, rất e dè và cẩn thận.
“Không, chỉ vui thay em thôi.”
“…” Sao lại vui thay cho mình, cô ngờ vực nhìn anh, anh không dùng chỉ, mà nắm thẳng tay cô. Anh ngồi, cô đứng, có vẻ như anh dựa dẫm vào khiến trái tim cô vừa bình ổn lại dậy sóng.
Tiếng mở cửa đã thức tỉnh cô, chỉ thấy Bích Vân lao ra ngoài như được giải phóng, vẻ mặt dở khóc dở cười khiến cô thở phào theo, nhưng ự nghi ngờ lại dồn đến: “Này, anh rất giỏi y thuật à?”.
Anh lắc đầu: “Anh chỉ học thứ em cần”.
“… Thứ tôi cần? Khoan đã… lúc nãy anh nói là luyện tập… chắc không phải là…”
“Phụ khoa.”
“…” Cô có nên cám ơn anh không. Một người đàn ông học phụ khoa từ nhỏ đã lập chí gả cho cô. Cứu tôi với, đáng sợ quá!!!
“Chị cả, đừng đứng đờ ra đó nữa, mau mang đạo cụ ra đây!” Tiểu Oai giục cô đi lấy dạo cụ mà phụ nữ tháng ào cũng cần. Lúc Tô Gia Áo bụng dạ băn khoăn đi vào phòng lấy đồ, chuông cửa lại reo, Quý Thuần Khanh hớn hở ra mở, lần này anh biết ý rồi, sau khi mở cử là nghiêng người đứng để không để người ngoài có cơ hội lao vào lòng mình, nhưng lần này lao vào nhà họ Tô không phải là người, mà là…
Một bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Lớp giấy bóng kính màu tím trong suốt với những người sao trên đó xếp tầng tầng lớp lớp ở giữa là những bông hoa đẹp rực rỡ, căng mọng mơn mởn.
Quý Thuần Khanh tò mò nhìn bó hoa, cúi xuống lấy tấm thiệp kẹp bên trong, mở ra, tâm trạng đang vui của anh bỗng biến mất, đôi lông mày cau lại, khẽ mím đôi môi mỏng…
Tô Gia Áo:
Tôi cho phép em làm tâm giao của tôi.
Tiêu Yêu Cảnh.
Thê quân của nah muốn làm tâm giao của ai? Tiểu Yêu Tinh? Tiểu Yêu Tinh ở đâu chui ra mà cả gan chạy đến nhà người ta trộm thê quân của anh đi?
Tình yêu lạ kỳ
Bó hoa hồng rực rỡ mơn mởn, vô cùng tầm thường ấy đã được mời vào nhà họ Tô như vị khách quý, Tô Gia Áo kinh ngạc nhìn bó hoa nằm trên bàn và tấm thiệp nhỏ thơm nức nước hoa.
Không thể tỏ ra vui mừng, không thể cười ngốc nghếch, không thể tỏ ra ngu muội vì lần đầu được đàn ông tặng hoa mà hạ thấp bản thân mình.
“Chị cả, chị muốn cười thì cười đi, chị cứ nín cười như thế, mọi người nhìn thấy đều khó chịu lắm.”
“Khụ! Ai muốn cười, Tiêu Yêu Cảnh là ai, chị vốn không quen biết anh ta, xì, thật phiền phức, sáng sớm đã tặng mộ bó hoa to như thế, hừ, tưởng chị đây sẽ bị mua chuộc bởi bó hoa tầm thường này à?”
“Làm gì?”
“Tôi muốn đưa em đi hẹn hò.”
“Ai cần hẹn hò với…”
“Cạch, tút… tút…”
“A lô! Này này, a lô… tôi không nhận lời loại đàn ông không thèm nghe phụ nữ nói đâu, anh cứ ở đó mà mơ đi. A lô! Này! Này!”
Tô Gia Áo cau mày trừng mắt, duy trì dáng vẻ căm thù cái tên khinh thường con gái kia, sau đó quay phắt người một trăm tám mươi độ, bay vào trong phòng, sập cửa lại, “lách cách” khoá lại, vừa chải tóc trang điểm một cách rất mất mặt, mất nguyên tắc, mất lập trường, vừa biện bạch cho hành vi của mình:
“Khụ khụ… không phải tôi đi hò ẹn với anh ta, tôi chỉ không thể để anh ta xem thường, các người đừng nghĩ lung tung!”
Năm phút sau, Tô Gia Áo với gương mặt được trang điểm đậm mà cô ngỡ là rất đẹp, rất oách, bước ra khỏi phòng, mím đôi môi đỏ như máu, mùi nước hoa nồng nặc bay ra khiến Quý Thuần Khanh nhắn nhó mà kính nhi viễn chi1 với co, nhưng cô lại không phát hiện ra mà vẫn đứng xoay vòng trước gương, chớp chớp đôi mắt đánh màu khói, sau đó mới nhìn Quý Thuần Khanh.
Anh nở nụ cười, thần thái ung dung, như không hề lay động bởi cô đã nói một đằng làm một nẻo, tự giác đi trang điểm để gặp tên đàn ông hoang dã kia.
“Ủa, anh không hỏi tôi đi đâu hả?”
Có cần tỏ ra thờ ơ nhẹ nhõm thế kia không, lại còn vẻ mặt thật – sự – vui – mừng – thay – cô.
“Quy tắc tộc Đông Nữ, đàn ông không thể hỏi linh tinh, thê quân muốn đi đâu, anh cũng không thể hỏi. Hay là… em muốn nói cho anh biết?”
“Hả? Không muốn, hoàn toàn không!” Xem ra, cái quy tắc vớ vẩn kia cũng có một, hai điều khiến người ta thoả mãn.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Hàng mi của anh rũ xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười trong sáng: “Có điều, anh tin với tính cách của mình, thê quân sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, đúng không?”.
“Phập!” Một mũi dao sắc nhọn đâm trúng lương tâm bé nhỏ của Tô Gia Áo.
“Vậy