Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vị Hôn Thê Này Rất Khó Trị

Vị Hôn Thê Này Rất Khó Trị

Tác giả: Tạ Thượng Huân

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134706

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/706 lượt.

cho cậu.” Khương Triệu Đồng lên tiếng, giọng nói có chút cảnh cáo.
Giang Nhật Đông vừa nghe liền biết, nghĩ lại anh họ chính là ân nhân cứu mạng của hắn, không thể đắc tội. Vì vậy, mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc cũng chỉ có thể nén xuống đáy lòng, ngoan ngoãn đi tìm thư ký Cao uống cafe, nói chuyện tình tứ.
“Cafe có hai ly các người có thể cùng uống.” Cô đang muốn chuồn đi nha!
“Không cần, không cần.” Khó có cơ hội anh họ muốn cùng người đẹp uống cafe, hắn làm sao có thể phá đám chứ? Hắn là người em họ vô cùng tốt cho dù tìm hết trên trời dưới đất cũng không có người thứ hai đâu. Cho nên anh họ, anh nhất định phải biết quý trọng em nha!!!
Chờ người chướng mắt rời đi, Khương Triệu Đồng chỉ vào chiếc sofa màu đen nói: “Ngồi đi!”
Tiểu Nhã thở dài, cái gì phải đến sớm muộn gì cũng sẽ đến! Lần đầu tiên cùng hắn ngồi ở một nơi rộng lớn như vậy, cô bắt buộc mình phải bình tĩnh. Một bên uống cafe được bày bán ở bên ngoài, một bên đánh giá văn phòng tổng giám đốc. Từ một ít vật trang trí nhỏ cũng có thể nhìn ra được giá trị của con người, vật trang trí trên bàn của ông chủ là con báo đen Châu Mỹ bằng thủy tinh,…
“Nhìn đủ chưa?” Khương Triệu Đồng cũng đang đánh giá cô, có cần giống như Lưu bà bà đi tham quan công viên rực rỡ hay không?
“Rất khí phái!” Tiểu Nhã thu hồi tầm mắt, ngượng ngùng hướng hắn cười cười.
“Tôn thị cũng là một tập đoàn nổi tiếng cô nên nhìn quen mới đúng.”
Nụ cười trên môi cô hệt như phù dung sớm nở tối tàn, Tiểu Nhã cầm cafe lên uống lảng tránh đi đề tài này, Khương Triệu Đồng có chút giác ngộ, cô ấy nhất định là chưa từng đi đến Tôn thị xí nghiệp tham quan, không có xem qua chỗ làm việc của bà nội và ba mình.
“Cô biết nấu cơm không?” Khương Triệu Đồng đột nhiên hỏi.
“Biết một chút.” Tiểu Nhã khách sao đáp.
“ ‘Biết một chút’ là sao?” Khương Triệu Đồng ghét ba chữ này.
“Chỉ biết nấu mấy món ăn gia đình thôi.” Đề tài này có chút kỳ quái!
“Như vậy được rồi. Cô nấu cơm cho tôi ăn, coi như trả hết nợ.”
Tiểu Nhã suýt chút nữa bị sặc cafe: “Khụ! Anh không phải cho vay nặng lãi chứ?”
“Thời gian chính là tiền bạc, cô có biết một giờ của tôi kiếm được bao nhiêu đô la Mĩ không? Cô làm tôi phải chờ mười ngày, làm một bữa cơm coi như cô được lời rồi.”
“Anh nói chuyện không phân rõ phải trái à? Tôi không nghĩ anh không có khả năng mua hoặc pha một ly cafe để uống.”
“Nếu như nghiêm túc mà nói, cô nợ tôi kể từ ngày đầu năm… tính đến nay đã một tháng?”
Tiểu Nhã trừng lớn đôi mắt trong suốt, hắn lãnh khốc nghênh tiếp ánh mắt trừng to của cô, cầm cafe uống hết.
Gian thương a gian thương, xem như bản tiểu thư xông lầm vào hang ổ trộm cướp đi.
Tiểu Nhã thừa nhận: “Làm một bữa cơm thôi sao? Không thành vấn đề. Nhưng mà…”
“Muốn tăng thêm lãi à?” Hắn ngăn chặn không cho cô mượn cớ khước từ.
Cô không nhịn được liếc trắng hắn một cái, mặc kệ thục nữ hay không thục nữ.
“Ở Tôn gia, tôi không được phép sử dụng phòng bếp.” Không phải là cô muốn quỵt nợ mà là cô không có phương tiện thực hiện.
Khương Triệu Đồng mắt cũng không hề chớp nói: “Đơn giản. Đến nhà tôi làm.”
Cô nghĩ kiếm cớ? Hắn không cho cô được như ý!
“Như vậy sao được? Tôi…” Con gái thường hay có ý thức nguy cơ.
“Cô yên tâm! Trừ phi cô cởi sạch dụ hoặc tôi, nếu không tôi cũng sẽ không bá vương ngạnh thượng cung.”
Cô ngây người một lúc, thán phục nói: “Anh thật rất giỏi! Dùng âm thanh vô tình lãnh khốc để nói ra những lời ái muội, quả thật là cao tay, khiến cho người ta nghẹn họng trân trối không thể phản bác!”
“Cô sẽ dụ hoặc tôi à?” Hắn không muốn thừa nhận chính mình có chút mong chờ.
“Anh tốt nhất không cần xem là thật, càng không cần thăm dò tôi.” Tiểu Nhã nhìn thẳng hắn, môi anh đào mềm mỏng trơn bóng, kiêu kỳ mấp máy: “Trước khi trở về Tôn gia, mẹ tôi từng bảo tôi thề, trước khi kết hôn tuyệt đối không lên giường với đàn ông. Nói cách khác, ai chiếm được ‘lợi ích’ của tôi, người đó sẽ phải phụ trách cưới tôi.”
Đến lượt Khương Triệu Đồng ngây người. Hiện tại không phải là thế kỷ hai mươi mốt rồi sao?
“Mẹ tôi nói nếu tôi và em gái tôi cũng giống như bà, bà nhất định sẽ tự tử.” Cô hất cằm, cười mà như không nói: “Sợ rồi sao? Cho nên nói, không phải ‘hoa’ của mình thì đừng có hái, trừ phi anh muốn tạo ra tai nạn chết người nếu không phải dùng hôn nhân cả đời để trả giá. Tính tới tính lui đều phải dùng tiền bồi thường buôn bán nha!”
Ha ha đủ đe dọa rồi chứ?
Lúc cần thiết, đóa hoa xinh đẹp cũng sẽ mọc gai độc tự bảo vệ mình thôi.
“Anh bận rộn như vậy tôi cũng không muốn quấy rầy lâu.” Cô đứng dậy từ biệt: “Trưa chủ nhật tôi sẽ đến nhà anh nấu cơm, có được không?”
“Có thể. Mười giờ sáng tài xế sẽ đến đón cô.”
“Sợ tôi chạy trốn à?”
“Không sợ. Đối với con nợ tôi luôn có biện pháp… chỉ cần đem lãi gộp chung là được.”
Tiểu Nhã bị sặc, liếc hắn một cái.
“Tạm biệt.” Cô muốn bỏ thạch tín vào thức ăn của hắn.
Vấn đề là… thạch tín mua ở đâu???
Để lên mạng tra thử.
“Ha ha anh họ, anh cùng Tôn tiểu thư nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Tại


Disneyland 1972 Love the old s