Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: nhoknhiuchien97

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341620

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1620 lượt.

hụ nữ, phụ nữ lại khống chế được “gốc rễ” của đàn ông, xem ai có thể khống chế được lâu hơn.
Gần đây Lê Bằng nói chuyện rất biết cách chơi chữ, ví dụ như tôi gọi cậu nhỏ của anh là “hung khí”, anh chỉ vào ngực của tôi mà nói rằng đây mới là: “hung khí”, lại một ví dụ nữa, anh “đòi hỏi” lúc tôi rất mệt mỏi tôi sẽ vờ đánh cậu nhỏ của anh hai cái, nói: “Anh thuyết phục được em rồi hãy tính”, anh liền nói: “Anh không thể thuyết phục được em, nhưng có thể ngủ cùng em”.
“Lê Đại Mao, anh càng ngày càng lẻo mép, anh học điều này từ đâu?”
“Đàn ông lẻo mép, đều là do đàn bà dạy. Hòa Mục chẳng phải đã nói vậy sao?”
Hỡi chị em phụ nữ, đừng bao giờ dạy đàn ông ăn nói, nếu không anh ta sẽ áp dụng lên người bạn đầu tiên, hơn nữa còn bất kể bạn vui hay buồn, họ đều không thèm để ý mà tiếp tục khoe khoang tài ăn nói của mình.
Vào ngày sinh nhật tôi, Lê Bằng mời tôi đi ăn một bữa thịnh soạn.
Lúc bước chân vào nhà, tôi trượt chân, cũng không biết có phải do rượu khiến cho cả người nóng bừng hay không, nên trước khi vào nhà tôi đã cởi bỏ hết lớp áo khoác bên ngoài, cởi cả khăn quàng. Lê Bằng một tay nắm lấy tay tôi, một tay lấy chìa khóa mở cửa. Trong khoảnh khắc cửa mở ra anh bị tôi nhanh tay ấn chặt vào ửa, hôn đến nghẹt thở. Anh vội đỡ lấy eo tôi, đưa tôi vào nhà, bước thấp bước cao chỉ kịp nghe thấy một tiếng “đinh”, cửa đã đóng sầm lại.
Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ lần lượt cởi hết đồ của nhau cho đến khi tiến được vào giường, nhưng không ngờ trong thời khắc quan trọng này, tiếng điện thoại vang lên. Tôi tìm điện thoại trong túi đưa cho Lê Bằng, nheo mắt nói: “Anh đọc hộ em”.
Lê Bằng bĩu môi, cúi đầu nhìn, đột nhiên dừng lại, dường như không chắc chắn tiếp tục nhíu mày, nhìn thêm lần nữa, sau đó nhìn tôi, nói: “Người này là ai?”.
Tôi nói tôi chóng mặt nhìn không rõ, Lê Bằng đọc to lên: “Còn nhớ ngày này của năm năm trước em đang trong vòng tay tôi, tôi cùng em ngắm sao, không biết ngày nay em đang trong vòng tay ai – Lưu Tiểu Vỹ”.
Tôi nói: “À, một người bạn học cũ”.
Sinh nhật năm đó, bạn học giúp tôi chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, ở lứa tuổi đó chúng tôi thường tìm cơ hội để tụ tập ăn uống, cho dù là sinh nhật của ai, chỉ cần có rượu, có thịt là thành ngày đẹp. Hôm đó tôi cũng uống say như hôm nay, Lưu Tiểu Vỹ vừa dìu tôi về ký túc xá của trường, vừa nói với tôi, Nhược Nhược, tớ hơi thích cậu, cậu làm bạn gái tớ có được không.
Tôi đã từ chối cậu ấy.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, chúng tôi không nhắc lại chuyện này, mà trực tiếp bóp chết những tình ý còn trong trứng nước.
Dưới sự ép cung của Lê Bằng, tôi thẳng thắn giãi bày, thậm chí giơ ba ngón tay lên thề với anh, giữa tôi và Lưu Tiểu Vỹ hoàn toàn trong sạch, sau đó còn nói thêm một câu: “Khi em gả cho anh có trong sạch hay không, anh vẫn không biết sao?”.
Lê Bằng hầm hầm nói: “Trong sạch về thể xác là một chuyện, tinh thần trong sạch lại là một chuyện khác!”.
Đàn ông luôn là những kẻ độc tài, cho dù họ đã có đến cả trăm người phụ nữ qua tay, cũng đều hy vọng cả trăm người phụ nữ này chỉ có một người đàn ông duy nhất là họ, bất kể là về thể xác hay tinh thần.
Tôi gật đầu nói: “Anh nói có lý lắm”. Sau đó loạng choạng đi đến phía trước giá sách, lấy một cuốn từ điển, quay trở lại, rút ra một tấm ảnh ngay trước mặt anh.
Trong tấm ảnh là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, tóc đen tuyền tết thành hai bím, để mặt mộc, răng trắng môi đỏ, cười rất ngọt ngào.
Tôi chỉ vào những dòng chữ phía sau tấm ảnh và nói: “Lưu Ngọc Đình, Lưu Ngọc Đình là ai, tại sao cô ta lại được giấu trong từ điển của anh?”.
Tôi và Lê Bằng đều biết rằng cuốn từ điển này chưa bao giờ được mở ra, bên trên phủ một lớp bụi dày, tấm ảnh này chỉ là kí ức bị lãng quên đã nhiều năm.
Lê Bằng nói: “Cái này… Ai để cái này vào vậy?”.
Tôi trừng mắt trước vẻ mặt giả vờ ngây ngô của anh: “Rõ ràng là anh để vào, chẳng lẽ lại là em?”.
Lê Bằng cười gượng gạo nói: “Cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, anh và cô ấy không có gì, chỉ là bạn học đại học ngày xưa, cô ấy cũng đã lấy chồng rồi”.
Tôi gật đầu, cướp lại điện thoại nói: “Vậy thì kết thúc nhé, anh và cô ta không có gì, em và Lưu Tiểu Vỹ cũng không có gì!”.
Lê Bằng cướp lời: “Chuyện này sao có thể giống nhau được!”.
Tôi nói giống nhau là giống nhau.
Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Lưu Tiểu Vỹ, vào một đêm đầy sao, chúng tôi cùng nằm trên bãi cỏ, anh ta tỏ tình với tôi, sau đó tiến lại gần hôn tôi, tôi nói với anh ta, tôi không thích anh ta, tôi chỉ thích cảm giác bỡ ngỡ với tình yêu, vì vậy không phải là anh ta thì cũng là người khác sẽ đem lại cảm giác này cho tôi.
Giống như những gì Miumiu nói, mỗi người con gái đều sẽ nhớ đến mối tình đầu của mình, nhưng rốt cuộc là nhớ người đó, hay nhớ cảm giác mối tình đầu đem lại thì không ai có thể nói rõ.
Giống như một câu mà người đời vẫn thường nói: Tôi yêu anh chẳng liên quan gì đến anh.
Sau đó vài ngày, cuộc sống của tôi và Lê Bằng khá bình lặng, sau khi kiểm tra điện thoại của nhau, chúng tôi xóa hết những người trong danh sách liên lạc mà mình cho rằng có thể xóa,


XtGem Forum catalog