
Tác giả: nhoknhiuchien97
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341616
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1616 lượt.
, kêu tôi lập tức quay về nhà, tôi lạnh lùng nói vài câu, dập máy và tắt điện thoại.
Chuyện này do hai nguyên nhân, tôi tin rằng phần lớn phụ nữ đều sẽ đứng về phía tôi.
Thứ nhất, đó là anh từng hứa sẽ bù đắp cho tôi một kỳ nghỉ trăng mật, thậm chí đã định sẵn ngày nhưng bởi anh dùng quá nhiều lần các lý do như: “Công việc rất bận”, “Tạm thời bây giờ không đi được”, cuối cùng khiến tôi không thể chịu đựng được hơn nữa. Tôi nói, công việc là thứ làm không bao giờ xong, chun kéo căng quá thì sẽ đứt. Nếu như công việc của anh bận, em không ngăn cản anh, nhưng anh cũng đừng ngăn cản ý định rời khỏi thành phố này để nghỉ ngơi của em.
Thứ hai, nguyên nhân xuất phát từ mấy hôm trước khi chúng tôi nhắc đến bạn trai và bạn gái cũ. Vào một buổi tối, Lê Bằng đang tắm, còn tôi đang thay ga trải giường trong phòng ngủ, lúc đó điện thoại của anh vang lên, tôi tiện tay cầm lên xem, hóa ra là Lưu Ngọc Đình.
Nghe hay không nghe? Đây là một câu hỏi lớn. Nếu nghe rồi, lát nữa Lê Bằng ra, tôi nên nói thế nào với anh, cứ giả vờ như không có chuyện gì và nói: “Vừa rồi bạn gái cũ của anh gọi điện đến, em đã nghe”, hay là nói: “Tại sao muộn thế này rồi mà bạn gái cũ của anh vẫn còn gọi điện cho anh?”.
Nghĩ đi nghĩ lại, nói thế nào cũng không thuận, thế nên tôi cầm điện thoại ra trước cửa nhà tắm, gọi lớn: “Đại Mao, điện thoại anh cứ kêu mãi kìa!”.
Lê Bằng ngừng lại một chút, rồi nói: “Em nghe hộ anh đi, hỏi xem có chuyện gì?”.
Tôi cười đắc ý hai tiếng, thờ ơ bấm nút nghe: “Xin lỗi, chị tìm ai?”.
Người phụ nữ phía đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Tôi tìm Lê Bằng, cô là ai?”.
“Tôi là vợ anh ấy.”
“Vợ? Tôi còn là bạn gái cũ của anh ấy đây!”
“Chính cô nói cô là bạn gái cũ, bạn gái cũ thì còn là bạn gái nữa sao?”
Tôi ngắt điện thoại cái rụp, ném điện thoại đi, bực dọc ngồi phía đầu giường. Thật không thể hiểu nổi, cái cô tự xưng là bạn gái cũ kia có ý định gì mà lại gọi điện cho bạn trai cũ lúc nửa đêm, gặp phải bạn gái hiện tại của bạn trai cũ còn lớn tiếng, cô ta đang thị uy, không chịu thua hay đang khiêu chiến?
Lúc Lê Bằng đi ra, tiện miệng hỏi tôi một câu: “Ai tìm anh thế?”.
Tôi nói: “Lưu Ngọc Đình”.
Lê Bằng ngạc nhiên, ngừng động tác lau đầu, nhìn tôi một cái rồi nói: “Ồ, cô ấy có chuyện gì vậy?”.
Tôi chau mày nói: “Câu hỏi này em cũng đang muốn hỏi anh, muộn thế này rồi cô ta còn tìm anh làm gì? Nếu đã là bạn gái cũ thì còn liên lạc làm gì chứ?”.
Anh nói: “Không phải là người yêu thì cũng có thể làm bạn của nhau”.
Tôi nói: “Vậy bạn trai cũ của em gọi điện cho em thì cũng được đúng không?”.
Lê Bằng không nói gì.
Chưa đến nửa tiếng sau, Lưu Ngọc Đình lại gọi đến, tôi hằm hằm nhìn vào cái tên hiện lên trên điện thoại, tỏ ý Lê Bằng hãy nghe điện thoại và trực tiếp nói điều đó với cô ta, nói với cô ta đừng làm rắc rối mọi việc.
Lê Bằng nghe điện thoại, nói với cô ta vài câu, ánh mắt luôn nhìn về phía tôi, những câu anh nói đều rất ngắn gọn, ví dụ như: “ừ”, “thế à”, “ờ”, “được”, “hôm khác nói tiếp nhé”… Xin hãy chú ý, đàn ông nói chuyện điện thoại mà càng cẩn trọng càng dùng những câu nói ngắn gọn thì càng nguy hiểm.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi hỏi: “Cô ta tìm anh làm gì?”.
“Chỉ là muốn mượn ít tiền.”
“Anh đồng ý rồi?”
“Đều là bạn bè, có thể cho mượn thì cho người ta mượn.”
Tôi nói một cách kiên quyết: “No way! Không được!”.
Lê Bằng hỏi tôi tại sao.
Tôi nói, chẳng lẽ ngoài bạn trai cũ thì Lưu Ngọc Đình không còn vay mượn của ai được nữa sao, tại sao lại không hỏi vay bạn trai hiện tại hay bố mẹ cô ta? Mượn tiền là có mối liên quan kinh tế,vay một mượn phải gặp nhau rất nhiều lần, đây chẳng phải là tạo cơ hội để gặp gỡ nhau sao, chẳng may ngọn lửa tình trong cô ta lại bùng cháy thì sao. Còn nữa, anh đã cưới em, em là người tham dự vào mọi chuyện quan trọng trong cuộc đời anh, có nửa quyền quyết định đối với kinh tế gia đình, thế nên khi gia đình này quyết định cho người khác vay tiền, em đương nhiên có quyền đồng ý hay phản đối.
Nghe xong ý kiến của tôi, Lê Bằng nói lại một câu: “Nhưng anh đã đồng ý với cô ấy rồi”.
Ồ, đây là câu nói khiến người ta dễ nổi giận nhất! Nếu phản đối, thì đồng nghĩa với việc một người làm vợ như tôi không để tâm đến thể diện của chồng, còn nếu đồng ý, trong lòng tôi rất khó để nuốt trôi cục tức này, như thế sau này càng thấp thỏm hơn. Cuộc chiến giữa tôi và Lê Bằng về vấn đề “vay tiền” cứ liên tục không ngớt, mâu thuẫn ngày một sâu sắc hơn.
Tôi nói: “Đó là vấn đề của anh, em nói không cho mượn là không cho mượn. Lúc nãy khi anh đang tắm, cô ta hỏi em là ai, em nói em là vợ anh, cô ta rất không vui nói rằng: “Tôi còn là bạn gái cũ của anh ấy”, cô ta có thái độ gì vậy! Không cho mượn!”.
Lê Bằng ngạc nhiên nói: “Anh còn chưa nói em đấy, lúc nãy cô ấy nói với anh rằng, thái độ của em rất hung dữ, xem ra đúng là vậy.”
Câu nói này khiến ngọn núi lửa trong tôi tuôn trào, tôi gào lớn yêu cầu Lê Bằng nhắc lại câu nói của người đàn bà ti tiện đó, Lê Bằng chỉ thấp giọng giải thích, cô ta cho rằng tôi không