Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: nhoknhiuchien97

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341591

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1591 lượt.

ng, nhưng lại không thể không nói: ‘“Đúng thế, đúng thế”.
Sau khi rời khỏi cửa hàng danh tiếng đó, chúng tôi đến bảy cửa hàng khác, chủ yếu là tôi mua, còn Lưu Tranh Tranh dường như không tập trung. Cô ta giúp tôi xách ba cái túi, tự tôi xách bốn cái, cô ta không hề phàn nàn đến một câu, tôi đoán, chắc là bởi cô ta vẫn chưa dò hỏi được bí mật của Lê Bằng.
Lúc chúng tôi ngồi trong quán cafe, Lưu Tranh Tranh chủ động đứng dậy mua hai chiếc bánh ngọt, hai cốc cafe, còn tôi đang bận đếm chiến lợi phẩm, tiện tay lấy ra một lọ sữa tắm nói: “Sữa tắm của nhãn hàng này, sau khi tắm xong người cứ trơn trơn, Lê Bằng thích nhất đấy”.
Lưu Tranh Tranh nói: “Đây chẳng phải là nhãn hiệu của phụ nữ sao?”.
Tôi nói: “Đúng thế, thế nên đàn ông mới thích”.
Lưu Tranh Tranh như tỉnh ngộ, chỉ biết cười trừ.
Theo như những gì tôi biết về Lưu Tranh Tranh, cô ta sẽ không thể chịu đựng được lâu, một là do đã bị tiêu hao về thể lực, hai là không chịu được sự kích thích về mặt tinh thần. Một người có thể chịu đựng được một trong hai chuyện thể lực cạn kiệt hoặc tinh thần chịu đả kích lớn, nhưng khó có thể gánh được kết quả giáng xuống từ cả hai nguyên nhân kể trên.
Tôi thừa nhận, hôm nay tôi rất xấu tính, bình thường tôi không xấu tính, tôi thường rất tử tế và cho rằng người khác cũng sẽ tử tế với tôi, mặc dù thực tế không phải vậy. Tôi của ngày hôm nay, luôn phải diễn kịch, giống như tôi mới là kẻ thứ ba đang tìm đủ mọi cách để đối phó với chính thất(*). May mà tôi mới là cái kẻ danh chính ngôn thuận, còn Lưu Tranh Tranh là ngọn lửa đang chuẩn bị bùng cháy thì bị tôi dập tắt.
(*) Người vợ danh chính ngôn thuận.
Nói nhiều, tranh cãi nhiều sẽ chẳng tốt đẹp gì, tôi tự nhủ, tự cảnh tỉnh bản thân rằng cho dù lát nữa phải đối mặt với một Lưu Tranh Tranh thế nào đi nữa tôi đều không được để lộ sự tức giận hay nôn nóng, thậm chí là lo lắng, mà cần phải thật trấn tĩnh, đây mới là tấm lá chắn tốt nhất của tôi.
Đúng lúc đang nghĩ như vậy, Lưu Tranh Tranh đặt cốc cafe xuống, gạt chiếc bánh ngọt chưa hề động đến sang một bên, hai tay chống lên bàn, nói: “Nhược Nhược, chúng mình nói chuyện với nhau chút nhé”.
Tôi lại ăn thêm một miếng bánh nữa, vì đồ ngọt có thể khiến con người ta vui vẻ, sau đó tôi mím môi, đặt chiếc đĩa xuống nhưng cũng không ngước nhìn lên: “Chẳng phải chúng ta vẫn đang nói chuyện với nhau sao?”.
Lưu Tranh Tranh nói: “Đúng là vẫn đang nói, nhưng không có chủ đề, chúng ta nên nói gì có chủ đề một chút, được không?”.
Tôi gật đầu: “Vậy cô đưa ra chủ đề đi, tôi nói chuyện gì cũng được”.
Một bên khóe miệng Lưu Tranh Tranh nhếch cao: “Cô và Tổng giám đốc Lê đã phát triển đến mức độ nào rồi?”.
Tôi chớp mắt nói: “Đây là vấn đề riêng tư”.
“Có thể cô không nói, nhưng tôi cũng đoán được. Cô có nghĩ đến lúc nào thì nên lấy giấy chứng nhận không?”
“Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là hình thức, không vội.”
“Cô là phụ nữ, không vội cũng không được, nếu chẳng may anh ấy đi theo người khác, lúc đó cô có vội cũng không kịp nữa.”
Tôi nhìn cô ta một cái: “Ồ, có người muốn tranh với tôi sao?”.
Cô ta tiếp lời: “Tại sao lại không? Cô thấy đấy, Lê tổng vừa có tướng mạo, vừa có địa vị, lại cũng có tiền, một người đàn ông hội tụ đủ những điều kiện như vậy tại sao lại không có phụ nữ hâm mộ?”.
“Ồ, thế à, thế còn cô, cô có hâm mộ anh ấy không?”
Lưu Tranh Tranh hơi ngạc nhiên: “Tôi ư?”. Sau đó cô ta cười mỉa mai: “Nếu cô mà từ bỏ, chưa biết chừng tôi sẽ cướp thật đấy!”.
Tôi đưa mắt nhìn xuống, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đặt lên bàn, đẩy về phía cô ta, dùng ngón trỏ chỉ vào đó, nói: “Đây là danh thiếp của người phụ trách nhân sự bên công ty đồ lót Phong Mỹ, giám sát ý tưởng trước đây của công ty này đột nhiên nghỉ việc, giờ bộ phận thiết kế đang như rắn mất đầu, muốn tìm một người có kinh nghiệm trong ngành, lại có sẵn một lượng khách hàng lớn qua đó làm”.
Lưu Tranh Tranh rất dửng dưng, đưa mắt nhìn tôi: “Nếu căn cứ theo những điều kiện đó thì cả Lê tổng và Phạm Dung đều rất thích hợp”.
“Nhưng đáng tiếc là Phạm Dung đã rút lui, Lê tổng cũng không có hứng với việc này, Cô xem… Cô có thể đảm nhiệm được không?”.
Lưu Tranh Tranh vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng cười lớn: “Tôi á?”. Sau đó sắc mặt tỏ ra rất nghiêm túc, rồi nói: “Không đúng, tại sao cô lại biết được những việc này? Chẳng lẽ bên đó có ý định mời cô?”
“Không thể nói là mời, mà chỉ là tình cờ quen được người này, anh ta nhờ tôi để ý tìm giúp. Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy cô là thích hợp nhất, ngoài cô ra, tôi không biết ai có đủ điều kiện hơn.”
Đàn bà là loài động vật rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản. Chúng tôi có thể sướng tận lên mây chỉ vì một câu khen ngợi không rõ nghĩa, nhưng cũng có lúc dù có khen ngợi thế nào cũng không hề bị lay động. Vấn đề quan trọng là bạn phải xem có khen đúng thứ mà cô ta thích hay không.
Khuôn mặt Lưu Tranh Tranh toát lên sự vui mừng: “Ồ, cô đánh giá tôi cao quá!”.
Tôi cũng cười, quyết định không vạch mặt chuyện cô ta và hoa hồng, tôi nói: “Tôi đã đánh tiếng với anh quản lý n


80s toys - Atari. I still have