Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134617

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/617 lượt.

ật sự không phải to lớn bình thường, nàng có chút lo lắng sô pha của nàng sẽ bị hắn làm sụp. Có điều, nàng vốn nghĩ hắn đưa nàng về nhà xong đi rồi, không ngờ hắn còn ở lại.
Vô thức ngồi xổm xuống, nàng tò mò ngồi bên người hắn nhìn vào mặt hắn. Người đàn ông kỳ lạ.
Nàng rõ ràng có phòng cho khách, giường tốt không ngủ, người này lại chạy tới phòng khách ngủ sô pha, cũng không lấy chăn ra để đắp, thế mà lại đang ngáy; âm thanh không lớn, nhưng vẫn có. Nhịn xuống việc giúp hắn chỉnh lại tư thế, nàng lo lắng có nên vào phòng lấy chăn đắp cho hắn không, ai ngờ lại hắt xì một cái, nàng nhanh tay che kín miệng.
Hắn không tỉnh. Bạch Vân nhẹ nhàng thở ra, duỗi thẳng chân đứng dậy, phía sau lại thình lình truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, nàng hoảng sợ, xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện đồng hồ báo thức của nàng bị hắn đặt trên bàn trong phòng khách. Mắt thấy hắn sắp tỉnh, tuy rằng không biết vì sao mình muốn trốn, nàng kinh hoảng cầm cốc nước chạy thật nhanh lên lầu trên, rồi mới chui vào trong chăn giả vờ ngủ.
Tiếng đồng hồ báo thức dừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân hắn. Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe được tiếng hắn trong phòng.
“Bạch Vân?”
Âm thanh của hắn ngay bên tai, nàng tiếp tục giả vờ ngủ.
“Bạch Vân, uống thuốc đi.” Hắn vươn tay vỗ vỗ mặt nàng, âm thanh khàn khàn nồng đậm buồn ngủ.
“Hử?” Nàng mở mắt một đường chỉ hẹp.
“Uống thuốc, bác sĩ nói bốn giờ uống thuốc một lần.” Hắn lắc lắc túi thuốc trong tay.
Nàng sửng sốt, thế này liền hiểu được vì sao hắn phải đặt đồng hồ báo thức. Chậm rãi ngồi dậy, nàng lại đột nhiên cứng đờ, bởi vì quên trong tay còn có một cái cốc thuỷ tinh, thiếu chút nữa cứ như vậy đem ra khỏi chăn.
Không chú ý tới cơ thể cứng ngắc của nàng, Khấu Thiên Ngang lấy gói thuốc đưa ra cho nàng. Bạch Vân giơ tay khác nhận lấy, thừa dịp hắn xoay người lấy nước, nàng nhanh tay ném cốc thuỷ tinh lên sàn nhà.
Cạch!
Bởi vì quá khẩn trương, nàng không cẩn thận hơi dùng sức, tạo ra tiếng vang. Hắn quay đầu, Bạch Vân hoảng hốt nuốt trọn mấy viên thuốc một lần, đưa tay ra lấy cốc nước trên tay hắn, ngửa đầu uồng liền một hơi.
“Cẩn thận, nóng.” Hắn hoảng sợ, muốn ngăn lại thì đã không còn kịp nữa.
Bởi vì rất nóng, Bạch Vân trong lúc nhất thời không nghĩ đến việc nhổ ra, cứ thế liền nuốt vào, kết quả nước sôi làm bỏng bên trong miệng nàng, mặt của nàng cũng trở thành tương đương với quái vật, đôi mắt cứ thế trừng thật lớn.
“Đừng cố gắng nuốt, nhổ ra, nhổ ra!” Sợ nàng làm việc ngốc nghếch, hắn nhanh tay cầm lấy cốc nước trên tay nàng, đưa cái cốc kề đến bên miệng nàng.
Nàng rất nhanh chóng nhổ nước ra khỏi miệng, viên thuốc cũng thế mà đi ra.
“A…a…a… nóng quá…” Nàng há miệng mãnh liệt hít vào thở ra.
“Thật có lỗi, không có nước lạnh, đành phải rót nước nóng, tôi không ngờ cô lại uống nhanh như thế.” Hắn vẻ mặt buồn cười đem cốc nước đổ vào bồn cầu, rồi rót cốc nước lạnh. “Đây là nước lã, đừng uống vội, tôi đi lấy cốc khác.”
Nàng xấu hổ nhận cốc nước, nghe lời dùng nước lã lạnh.
Hắn đi một lúc lâu, nàng không nhịn được ôm mặt rên rỉ. Trời ạ, quá mất mặt, thật sự là mất mặt mà chết, nàng đang làm cái gì đây?
Nàng liếc mắt nhìn cốc thuỷ tinh nằm trên bàn, lại liếc mắt nhìn cái còn lại trên sàn là đầu sỏ tất cả, tức giận lườm cái xem thường. Có điều, nàng thấy tốt xấu gì vẫn là nàng! Chạy đi đâu chứ? Đây là nhà nàng! Nàng xuất hiện trong phòng khách của mình chính là chuyện bình thường, kỳ lạ hẳn là cái tên công khai ở nhà người ta chứ? Người ta lại không thừa dịp hắn đang ngủ mà có ý định quấy rối.
Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, mặt nàng đỏ lên, giương mắt nhìn về phía trần nhà, thì thào phản bác nói: “Tôi mới là không có ý đồ quấy rối hắn….”
“Cái gì?” Vừa lên lầu chợt nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, Khấu Thiên Ngang bỏ thêm cục đá vào trong cốc nước nóng, “Xin lỗi, tôi không nghe rõ.”
“Không có gì.” Nàng trừng hắn, đột nhiên cảm thấy có phải mình không hợp với hắn không? “Tôi không nói chuyện với anh.”
Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, Khấu Thiên Ngang nhíu mày nhìn nàng, không hỏi thêm lần nào nữa.
Nàng bỏ qua thần sắc có một chút ngạc nhiên lẫn khó chịu, nói nhỏ ra tiếng: “Tôi chỉ lầu bầu một mình.”
“Ừm hừ.” Hắn gật đầu, một dáng vẻ đã hiểu.
Bạch Vân nhíu mày trừng hắn, không biết vì sao càng cảm thấy thêm khó chịu.
Hắn đưa lượt thuốc mới cùng cốc nước cho nàng, Bạch Vân đưa tay ra nhận, thử trước một chút, xác định nước vừa, mới bắt đầu uống với thuốc.
“Cô đã hạ sốt chưa?” Hắn cất chỗ thuốc còn lại, vừa nói xong đột nhiên cảm thấy hỏi nàng cũng như không, cho nên trực tiếp vươn tay ra, sờ trán của nàng, rồi tự đo với nhiệt độ của chính mình.
Bạch Vân cả người lại cứng đờ, tay hắn cơ hồ che khuất một nửa tầm mắt của nàng. Nhịn xuống cảm giác xúc động, nàng dùng một nửa tầm mắt còn lại, nhìn lên bàn chân hắn, nàng nghi ngờ quần trắng của hắn có phải quá lớn. Nói đi nói lại, chân hắn quả nhiên rất lớn, có lẽ có thể to gấp hai lần nàng. Người đàn ông này rốt cuộc ăn gì để khi


Snack's 1967