
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134620
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/620 lượt.
buổi chiều nhìn thấy những người tụ tập ở trong tiệm, Lâm Khả Uy kéo kéo khóe miệng, chỉ sợ đến lúc đó điều tra ra gì đó lại có bất đồng lớn với suy nghĩ bây giờ của Nông Nông.
“Điều tra cũng tốt, chẳng qua, tớ không cho rằng hắn là loại người lừa tiền lừa sắc.” Ngoài việc thoạt nhìn hắn bề ngoài không tốt, cũng là vì hắn vàBạch Vân không hiểu sao lại ăn ý kì lạ.
“Mặc kệ thế nào, tớ vẫn không yên tâm, đúng rồi, chúng ta lâu rồi cũng không gặp nhau, rõ ràng phải tìm ngày làm thịt nướng, thuận tiện tìm cơ hội ngăn cách hai bọn họ một lúc, hỏi rõ Khấu Thiên Ngang đối với Bạch Vân có rắp tâm gì.”
Uy Uy nở nụ cười, trả lời: “Được, tớ không phản đối.”
“Như vậy là được rồi, ok, ngày mai tớ phải đi liên lạc với những người khác, chờ xác định ngày lại nói với cậu, bye!”
“Ừm, bye!”
Cất điện thọai, Nông Nông mới bắt đầu uống ly sữa nóng trong tay kia, lại nhìn đến ông xã vẻ mặt quái dị ngồi ở bên giường nhìn nàng.
“Em vừa mới nói người đàn ông ở chỗ Bạch Vân tên là gì?”
“Khấu Thiên Ngang.”
“Khấu Thiên Ngang?”
“Đúng vậy, thế nào? Anh có biết anh ta?”
Lữ Hạo Đình nhíu mày, trầm ngâm nói: “Anh có nghe qua tên này, có điều là không xác định người kia có phải là anh ấy.”
“Thật?” Nông Nông nghe vậy, tinh thần nâng lên.
“Ừm, họ này không phổ biến, để ngày mai anh đi xem sao, nếu xác định, anh sẽ nói lại với em.”
“Oa, ông xã, anh rất lợi hại!” Phạm Di Nông nghe vậy vui vẻ cười, ôm hắn hôn một cái.
Lữ Hạo Đình cười vỗ vỗ nàng, trong lòng lại có chút lo lắng, bởi vì người đàn ông kia nếu thật là người hắn đang nghĩ, thì vấn đề kia lại có vấn đề.
“Thịt nướng?”
“Đúng vậy, mọi người đã lâu không tụ tập. Cậu cả ngày cứ ở tiệm cà phê, có rảnh cũng nên đi ra ngoài một chút, hô hấp không khí mới mẻ một chút.”
Ngẫm lại chính mình cũng thật sự đã lâu không ra ngoại ô, Bạch Vân cũng không phản đối gì. “Được, đi đâu?”
“Nhà A Phương, nhà cô ấy vừa hay ở sườn núi, địa điểm lại đủ lớn.”
“Khi nào?”
Trước đây, nàng thậm chí không biết hắn biết dùng máy tính. Không phải không tò mò đến tột cùng hắn làm cái gì, nhưng vì hắn làm trong tiệm mọi chuyện đều tốt, nàng cũng không can thiệp nhiều vào công việc của hắn. Dù thế nào, nàng luôn luôn không có thói quen tham gia vào chuyện riêng tư của người khác, cho nên nàng cũng không hỏi nhiều.
Buổi tối hôm nay vì trời mưa nên vắng khách, thời gian đóng cửa trước 12 giờ đêm, đi về, tắm rửa sạch sẽ, qua rạng sáng một chút, hắn vẫn đang làm việc, nhìn màn hình, gõ bàn phím. Không biết vì sao, Bạch Vân chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền chán, hắn chuyên tâm như vậy, dáng vẻ nhìn màn hình rất giống như màn hình có bảo bối vậy. Cùng lắm cũng chỉ là chút tiếng Anh với biểu đồ thôi, hừ.
Trong lòng thét lớn một tiếng, nàng đột nhiên hiểu được khi A Phương oán giận bất mãn Lâm Tử Kiệt. Ý tưởng này khiến nàng nhíu mày, một lúc lâu sau, nàng cầm tiểu thuyết đi đến bên cạnh hắn, tựa đầu vào cánh tay hắn.
“Làm sao vậy?” Quay đầu nhìn cô gái đem cánh tay hắn làm đệm, hắn tò mò hỏi.
Nàng lắc đầu, không trả lời, chỉ tiếp tục gối lên cánh tay hắn, lật xem tiểu thuyết trên tay. Thấy nàng không đáp, hắn cũng chỉ cười cười, quay đầu tiếp tục công việc.
Tiếng gõ bàn phím lại vang lên, Bạch Vân liếc mắt trên màn hình, nói thật ra, nàng cũng không hiểu những cái kia rốt cuộc là cái gì, nhưng nhiệt độ trên cơ thể hắn tỏa ra lại làm tâm tình của nàng trở nên tốt hơn. Chữ trên tiểu thuyết, cuối cùng có thể đập vào mắt, nàng tiếp tục lật xem, đang dựa biến thành nằm, rồi cuối cùng cơ thể mệt mỏi không chịu được lại nặng nề ngủ.
Phát hiện nàng đang ngủ, là vì nàng coi đùi hắn là gối nằm, hắn giương mắt nhìn đồng hồ, mới phát hiện là đã ba giờ. Gửi nốt một email cuối cùng, hắn tắt máy tính, rồi mới cẩn thận vươn tay ôm nàng trở lại trên giường, tiếc là vẫn đánh thức nàng.
“Anh đã làm xong rồi?” Nàng không trợn mắt, chỉ buồn ngủ mờ mịt mở miệng hỏi.
“Ừm.” Hắn nằm xuống bên người nàng.
“Ngủ ngon…” Nàng tiến vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trong lồng ngực hắn, sau khi tìm được vị trí thoải mái, cảm thấy mỹ mãn mới thở dài, một lần nữa tiến vào giấc ngủ.
“Ngủ ngon.” Khẽ vuốt tóc của nàng, hắn cũng thở dài, có chút kỳ quái vì sao chỉ cần ở một chỗ với nàng, hắn liền cảm thấy đặc biệt an tâm.
Có lẽ… nàng… ma lực trấn an của nàng không chỉ khi nàng tỉnh… Trong phòng thoảng mùi hương huân y, hắn nhắm mắt lại thản nhiên cảm nhận mùi hương, chậm rãi ngủ.
Buổi sáng chủ nhật, bầu trời trên thành phố vẫn dầy đặc mây, nhưng chỉ mưa nhẹ khi sáng sớm rồi ngừng.
“Triệu Tử Lân, đừng nghịch bật lửa, đưa nấm hương cho chú! A Phương, cậu có loại ô dùng ở bãi biển không, tớ sợ chút nữa trời lại mưa, muốn chuẩn bị trước, tránh cái vạn nhất.”
Mới đi vào hậu viên Lâm gia, Bạch Vân chợt nghe thấy tiếng của La Lan.
“Chuyện đó tớ đã sớm chuẩn bị, nha, xem, ở bên kia, nếu một lúc nữa mà mưa, là bật lên được luôn!” A Phương cười meo meo nói được một nửa, đột nhiên kêu lê