
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 134611
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/611 lượt.
n: “A! Nông Nông, cậu đang có thai, đừng tùy tiện chuyển đồ này nọ! Mau buông, mau buông!”
“Làm ơn! Chỉ là một cái bánh mì thôi, cậu làm như tớ khiêng gạch không bằng! Cậu sao lại so với ông xã tớ còn nhiều lời hơn!” Phạm Di Nông liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục cầm bánh mì đến chỗ mấy người đàn ông kia. ”Này, mọi người nhóm lửa thế nào rồi? Có cần giúp gì không?”
“Không cần, không cần, em ngoan ngoãn ngồi đi, chờ ăn là được rồi.” Lữ Hạo Đình tiếp nhận bánh mì từ bà xã, đưa cho Hình Lỗi bên cạnh, rồi mới xoay người ôm lấy thắt lưng của bà xã đại nhân, bắt buộc nàng ngồi lên ghế.
“Thật? Đừng miễn cưỡng nha, trước kia bọn em cũng thường làm thịt nướng, đều có thói quen nhóm lửa.” Nông Nông thăm dò nhìn mấy người đàn ông kia nói.
“Sẽ không miễn cưỡng.” A Phương bưng bình trà lài để lên bàn nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tên A Kiệt kia ngay cả ở trên hoang đảo cũng có cách nhóm lửa.”
Quả nhiên, nàng mới nói xong, Lâm Tử Kiệt đã nhóm được lửa.
Lâm Khả Uy nghe vậy nở nụ cười, “A Phương, cậu đã gả cho hắn, sao còn gọi tên hắn thế kia?”
“Không có cách nào, tớ gọi thành thói quen rồi.” A Phương le lưỡi, xoay người rót ly trà đưa cho Uy Uy, lại thấy Bạch Vân đã tới.
“Bạch Vân!” A Phương cười, muốn vẫy tay với nàng, đáng tiếc một tay cầm ly một tay cầm bình, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
“Hi!” Bạch Vân cười cười, cùng Khấu Thiên Ngang đi tới chào mọi người trong nhóm.
Nghe được tiếng của người đàn ông khác, tất cả đều quay đầu lại xem.
“Anh ta?” Triệu Tử Long nhướng mày hỏi.
“Ừm.” Lữ Hạo Đình gật đầu, nhìn Lâm Tử Kiệt nói: “Thế nào? Là người kia sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Tử Kiệt nhìn người đàn ông gặp lần đầu tiên kia liền xác định, muốn quên một người đàn ông như vậy rất khó, huống chi người này còn rất có danh khí.
Hình Lỗi nghe vậy nhăn lại mi, “Tôi nhớ rõ tên kia thích lưu lạc khắp nơi, không phải sao?”
“Đúng.” Lâm Tử Kiệt vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nhìn Bạch Vân cùng bà xã cười, vô thức âm thầm thở dài. “Người này là khoai lang cầm phỏng tay, hắn bình thường không ở một chỗ lâu bao giờ, cô gái nào ở bên hắn, mười thì cả mười không có kết quả. Bạch Vân đang cùng hắn lại đây, thu lại ánh mắt hung ác của mấy người đi, miễn cho lát nữa bị cô gái này đuổi giết.”
“Hi, đã lâu không gặp!”
“Hi!” Bốn người đàn ông trăm miệng một lời rồi mỉm cười.
“Lâm Tử Kiệt, Lữ Hạo Đình, Hình Lỗi, Triệu Tử Long.” Như là không phát hiện thần sắc bọn họ không đúng, Bạch Vân cười giúp bọn họ giới thiệu với nhau, “Khấu Thiên Ngang.”
Mấy người đàn ông trao nhau cái gật đầu thay cho lời tiếp đón, mấy cô gái giương giọng kêu to Bạch Vân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đi đi, thịt nướng anh rất quen.” Khấu Thiên Ngang nhếch khóe miệng muốn nàng yên tâm, nàng mới đi qua.
Bạch Vân vừa đi, trên mặt bốn người đàn ông trước mắt liền thay đổi, Lữ Hạo Đình nhíu mày, Hình Lỗi lãnh đạm, Triệu Tử Long mặt không chút thay đổi, chỉ có Lâm Tử Kiệt vẫn lộ vẻ mỉm cười. Thấy tình hình trước mắt này, hắn vẫn bình thản ung dung, chỉ là nhíu mày, xem ra đây là kiểu Hồng Môn Yến.
“Bạch Vân là cô gái tốt.” Hình Lỗi không nói hai lời, đầu tiên làm khó dễ.
“Tôi biết.” Hắn vừa nói vừa cầm một xiên đồ nướng, giúp nướng.
“Cô ấy đối nhân xử thế tốt lắm.” Triệu Tử Long lạnh mặt nói.
“Tôi biết.” Nghĩ đến nàng trời cho có thể an ủi người khác, cho hắn thế nào là ấm áp trong lòng.
“Chúng tôi không hy vọng cô ấy sẽ bị tổn thương.” Lữ Hạo Đình nhăn mày.
“Tôi cũng không hy vọng.” Hắn bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông trước mắt, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tổn thương cô ấy.”
“Anh sẽ.” Lâm Tử Kiệt phiên cái thượng thịt phiến, “Tôi biết anh là ai, tôi cũng hiểu được anh ở một chỗ lâu nhất là ba tháng đến nửa năm, nếu anh định ra đi, chúng tôi sẽ không nói gì, nếu anh chỉ là muốn chơi đùa…” Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười càng thêm hiền lành. “Tôi nghĩ Bạch Vân không phải là lựa chọn thích hợp.”
Khấu Thiên Ngang căng thẳng nắm chặt đồ trong tay, nhưng thái độ lại vẫn thong dong, “Tôi cũng không giấu giếm cô ấy.”
“Nhưng cô ấy không hiểu được.” Hình Lỗi nhíu mày.
“Bởi vì cô ấy không hỏi.” Khấu Thiên Ngang thay ngô đồ thượng tương liêu, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, “Hứng thú của cô ấy đối với tôi không nhiều như các anh tưởng tượng.”
“Không hỏi?” Triệu Tử Long sửng sốt một chút, ngạc nhiên.
“Đúng, không hỏi” nhìn ngô trong tay, hắn tự giễu nói: “Cô ấy không biết trước đây tôi làm nghề gì, không biết người thân bối cảnh của tôi, cô ấy cho tới bây giờ cũng không hề hỏi vấn đề liên quan nào, một câu cũng không.”
“Anh là nói quan hệ giữa anh và cô ấy… Hai người đã qua lại bao lâu rồi?” Lữ Hạo Đình vẻ mặt quái dị hỏi.
“Qua lại? Ở bên nhau sao? Một tháng.”
“Nói đúng ra là anh và cô ấy ở bên nhau một tháng, ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, thậm chí cùng nhau làm việc, không sai biệt lắm thì hai mươi tư giờ đều cùng một chỗ, kết quả là cô ấy lại không mở miệng hỏi anh có xe không, phòng ở, thậm chí không hỏi anh gửi ngân hàng bao nhiêu tiền?”
“Đúng.” Khấu Thiên Ngang gật đầu cười khổ.
Khi một cô