
Tác giả: Mẫu Đơn Tiên Tử
Ngày cập nhật: 04:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341589
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1589 lượt.
uy nghĩ nặng nhẹ , thiệt hơn … Quyết Minh ấm ức quát
- Tôi theo anh về là được chứ gì!
Đáng ghét.
Nói rồi Quyết Minh xụ mặt dậm mạnh chân bước về phía trước , cô cố ý không thèm nhìn anh lúc đi ngang qua , làm Bối Phong chỉ biết lắc đầu chào thua.
- Để anh đưa em vào ( vội cầm tay đỡ lấy)
- Bỏ tay ra! ( hất mạnh tay)
Không khiến tôi có chân tôi tự đi được.
Không dám làm phiền anh.
Cô giận hờn đi thẳng một mạch về phòng , để lại anh buồn bã , lo lắng đi sau.
Nếu biết thế này … Có lẽ cô không nên ra ngoài sẽ tốt hơn.
Quyết Minh vừa vào phòng là vội lên giường nằm , cô cố ý chùm chăn kín đầu như để tránh mặt ai kia.
Ai bảo cô đang chơi vui lại bắt cô trở về , đã thế an còn dọa nạt cô nữa , khiến cô tức mà không làm gì được.
Bối Phong nhìn người đang cuộn tròn trong chăn mà thở dài… Anh lại phải tìm cách để dỗ dành con nít rồi… Sắp mệt rồi đây!
Ai bảo anh yêu cô!
Chiều chuộng cô hết mực , giờ thì động chút là hờn giận , anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi mà.
KHÔNG khí trong phòng bệnh chưa bao giờ căng thẳng ngột ngạt như lúc này.
Cả hai cùng cứng đầu , không ai chịu mở miệng nói với nhau câu nào.
Cô thì hờn giận vì anh không chiều theo ý cô.
” Người ta đang chơi vui lại bắt trở về gian phòng trống trải , buồn thiu này … Đúng là qúa đáng mà, áp bức người qúa đáng.
Dù sao cô cũng là bệnh nhân , đáng lẽ ra anh phải chiều chuộng , quan tâm , luôn làm theo ý cô muốn mới đúng chứ … Đằng này luôn chèn ép cô , bắt cô phải làm theo ý anh , cô là vợ anh chứ có phải cấp dưới của anh đâu… Mà trong gia đình vợ là trời, xếp trên chồng một bậc, vậy mà lý nào anh dám to gan đảo lộn tất cả , không coi cô ra gì… Hừ hừ hừ… Đúng là tức chết cô mà”
Quyết Minh càng nghĩ càng tức , máu hỏa bốc lên ngùn ngụt , cô nằm trong chăn mà thấy nóng vô cùng , nhưng vì tức anh nên không thể vứt bức tưởng mỏng ngăn cách hai người ra được…
Cứ ngỡ lúc này Quyết Minh đã khỏe hơn rất nhiều.
Nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng một không khí ngột ngạt , im lặng , yên tĩnh đến buồn chán khiến cha cô khẽ nhíu mày thở dài, mẹ cô thì đưa cặp mắt khó hiểu hết nhìn cô con gái cưng đang nằm trên giường chùm chăn thút thít, rồi đến chàng rể cưng đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào chiếc giường mà thở dài.
Ngay cả khi thấy ba mẹ đến anh cũng chỉ gật đầu cúi người chào họ , mà không thể nở nụ cười trên môi…
Hai người chỉ biết lắc đầu nhìn , thấy thế là họ biết ngay có chuyện gì xảy ra rồi.
“Chắc lại giận nhau rồi đây”
người Cha nhẹ nhàng đến bên Bối Phong ngồi xuống gần anh rồi thì thầm
- Có chuyện gì thế ?
Cãi nhau ah?
- Dạ!
Bối Phong ngẩng đầu buồn bã nhìn ông.
Anh cảm thấy có lỗi với cha mẹ vợ rất nhiều… Đã hứa với họ sẽ chăm sóc cô thật tốt , không làm cô buồn lòng nữa nhưng anh lại không giữ lời hứa , vẫn làm cô buồn và khóc.
- Sao lại cãi nhau?
- Con…
- Nó vẫn còn đang bệnh!
Con nên nhường nó một chút , sức khỏe Quyết Minh đã rất yếu rồi ,không nên bị kích động rồi suy sụp hơn nữa.
- Con xin lỗi!
- Chắc con cưng của mình cũng làm gì sai , lên con rể mới làm như thế.
Chứ bình thường con rể cũng rất chiều vợ nó mà.
Cha Quyết Minh thấy vợ mình có ý trách móc con rể , thì ông cũng muốn đỡ lời dùm .
Dù sao không phải ông không biết tính con mình.
Chắc chắn Quyết Minh là muốn gì đó không tốt nên Bối Phong mới không thể chiều theo ý cô…
Chỉ có điều… Lời ông vừa dứt , thì người trong chăn đã vùng lên phản kháng
- Con có làm gì sai đâu!
Có anh ta “chỉ vào Bối Phong ” áp bức người khác qúa đáng!
Huhuhu
Tiếng gào thét của Quyết Minh khiến cả ba người còn lại giật mình.
Cha cô là người tỉnh lại đầu tiên.
Ông ân cần nhìn cô con gái cưng,rồi dịu dàng hỏi
- Bối Phong áp bức con như thế nào?
Nghe có người hỏi thăm tới.
Quyết Minh như òa khóc vì ấm ức,cô nhìn anh giận hờn rồi trách móc nói
- Anh ta không cho con đi chơi!
NGhe xong lời oan ức của THẢO QUYẾT MINH .
Bối Phong thì ủ rũ cúi đầu không biết nói sao , còn ba mẹ cô thì đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Cô con gái cưng của họ do được chiều chuộng bao bọc từ nhỏ , nên tính tình không giống ai… Thơ ngây qúa mức cho phép , đã thế còn ngang bướng , khó bảo luôn muốn mọi người làm theo ý mình.
Cứ nghĩ sau khi đi học xa