
Tác giả: Nguyên Tiêu
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134596
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/596 lượt.
thấy mình hỏi nhiều như vậy mà có lúc Bạc Cạnh sẽ không trả lời, cũng không thấy anh nói gì nhiều, trong lòng lại cảm thấy có vẻ chênh lệch so với hình tượng những anh chàng đẹp trai hào quang tỏa sáng bốn bề, cho nên cũng không tự giác mà lùi lại, chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám tiến lại quá gần, thế nhưng lại có một cô bé đôi mắt to tròn, vô cùng liều lĩnh đến gần hỏi: “Anh Bạch, anh có bạn gái chưa?”
Bạc Cạnh cũng không sửa lại cách cô nhóc gọi sai họ của mình, chỉ trả lời đơn giản: “Đang đợi.”
Mấy cô bé mở mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai hiểu ý của anh.
Lúc này, bỗng nghe một giọng ngọt ngào vang lên: “Anh Bạc, chúng ta về thôi!”
Mặc dù Bạch Nhạc Ninh vội vàng nói chuyện với đám bạn thế nhưng cô vẫn chú ý tới Bạc Cạnh, lại trông thấy nhiều nữ sinh vây quanh anh như vậy, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, anh Bạc là của cô, mấy người này không được đứng gần như vậy!
Nghĩ vậy, hai tay của cô tựa như cố ý, đẩy đám bạn học ra, sau đó vọt tới trước mặt Bạc Cạnh, nói xong những lời này thì ngay lập tức kéo tay Bạc Cạnh rời đi.
Nhưng có người lại không muốn để cho cô được như ý.
“Ninh Ninh ngốc, không cho cậu đi! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Bạc Cạnh và Bạch Nhạc Ninh cùng quay đầu lại, nhìn về bé trai đang thở hổn hển chạy tới gần.
“Cậu làm gì mà vừa trông thấy tôi đã bỏ chạy?” Vẻ mặt của cậu nhóc không được tự nhiên, tức giận nhìn chằm chằm Bạc Cạnh: “Bởi vì anh ta sao? Anh ta là ai?”
Bạch Nhạc Ninh từ trước tới giờ vẫn luôn mang theo khuôn mặt ngọt ngào vui vẻ, giờ phút này bỗng nhiên biến sắc, hung hăng quát to: “Lại là cậu! Tôi mới không thèm nói nhiều với cậu! Anh Bạc là ai mắc mớ gì tới cậu?”
Bạc Cạnh cong môi cười khẽ.
Thế nhưng nụ cười này lại khiến cho Lục Vịnh cảm thấy tức tối: “Anh cười cái gì?”
“Ơ?” Bạc Cạnh vui vẻ hô lên, lại hứng thú quan sát tên quỷ nhỏ vẫn luôn trừng mắt nhìn anh chằm chằm từ lúc anh vừa bước vào phòng học cho tới giờ: “Tôi không cười gì hết!”
Lục Vịnh cảm thấy hình như đối phương đang coi thường mình: “Anh là anh trai của Ninh Ninh ngốc sao?” Giọng nói không che giấu được mùi dấm chua nồng đậm.
Bạc Cạnh đã hiểu rõ, quả nhiên vẫn là một bình dấm chua còn non nớt.
Sau khi quan sát nửa buổi, cộng thêm lời nói của Bạch Nhạc Ninh ngày hôm qua, Bạc Cạnh đã xác định, cái tên quỷ nhỏ vẫn luôn không cam lòng mà đi ghen tức với mình này có cảm tình với bảo bối nhà anh, bắt nạt Ninh Ninh chẳng qua là vì muốn để cô chú ý tới mà thôi.
Nhưng mà, tên nhóc này không cảm thấy ở độ tuổi này mà ghen thì vẫn còn quá sớm sao? Còn nữa, cái cách mà cậu ta bắt nạt cô bé để lôi kéo sự chú ý cũng đã xưa rồi, chẳng lẽ không sợ phản tác dụng, làm cho người ta càng thêm ghét mình hơn sao?
Vì vậy, Bạc Cạnh cũng rất thản nhiên nhìn thẳng vào mắt ‘tình địch nhỏ’, buông lời khiêu chiến: “Nếu như tôi là anh ruột của Ninh Ninh, chỉ sợ rằng lúc nghe cậu gọi ‘Ninh Ninh ngốc’ thì tôi đã đánh cho cậu to đầu rồi.”
Mà trên thực tế, lấy số tuổi của Ninh Ninh ra mà nói thì bây giờ Bạc Cạnh bắt đầu ghen hình như vẫn còn quá sớm. . .
Lục Vịnh càng cố gắng trừng mắt nhìn anh, chỉ hận không thể đục thủng hai lỗ ở trên người anh: “Vừa rồi tôi mới hỏi ba rồi, ba tôi nói đổng sự trưởng Bạch không có con trai, anh là anh trai ở đâu rớt xuống vậy? Anh, anh. . .” Đột nhiên nhớ tới một từ mà cha mình vẫn thường hay nói, Lục Vịnh ngay lập tức đem ra dùng: “Anh kỳ tâm khả nghị!” [1'>
[1'> có ý đồ xấu.
Bạch Nhạc Ninh giận đỏ mắt: “Cậu bảo tôi ngốc một lần nữa thì tôi sẽ đi mách cô giáo Vương đấy! Còn nữa, anh Bạc không phải như cậu nói, cậu là đang nói xấu người tốt!”
Lục Vịnh đối mặt với cô thì vẻ mặt lại hoàn toàn thay đổi so với khi nói chuyện với Bạc Cạnh, cậu nhóc cười ngả ngớn chớp mắt vài cái: “Cậu mách đi, tôi chả sợ!”
Bạch Nhạc Ninh vừa tức vừa nóng, cô nắm chặt cánh tay của Bạc Cạnh, đứng ở bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Vịnh.
Lục Vịnh cũng chẳng sợ, ngược lại chỉ giống như một lão hổ bị đốt đuôi, nhìn Bạc Cạnh quát: “Buông tay Ninh Ninh ngốc ra! Anh cũng không phải là anh ruột của cậu ấy, tại sao lại nắm tay cậu ấy? Còn nữa, tại sao anh lại đi họp phụ huynh cho cậu ấy? Quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Bạc Cạnh cố tình ra vẻ trầm ngâm, sau đó lại thành thục nói: “Quá nhiều câu hỏi, xin lỗi tôi không có cách nào trả lời được, thế nhưng tôi cũng có thể nói rõ cho cậu biết vì sao tôi có thể đi họp phụ huynh cho Ninh Ninh.” Anh khom người, ghé sát vào tai Lục Vinh, nói một câu khiến cậu nhóc tức chết: “Bởi vì đây là do bố vợ tương lai của tôi giao phó!”
Lục Vịnh trợn to mắt nhìn nụ cười phơi phới gió xuân của Bạc Cạnh, lại giống như đang quất thẳng vào mặt mình, sau đó lại nhìn anh thản nhiên nắm tay Bạch Nhạc Ninh ra khỏi sân trường.
Học kỳ mới bắt đầu, chẳng biết tại sao mà hai ngày liên tiếp không thấy Lục Vịnh đi học, vậy nên bàn học sau lưng Bạch Nhạc Ninh cũng trống không hai ngày, sau đó giáo viên chủ nhiệm lại nói với mọi người là trong lúc nghỉ hè, Lục Vịnh đã làm xong thủ tục xin thôi học rồi.
Chẳng