
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh
Tác giả: Nguyên Tiêu
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134601
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/601 lượt.
rồi, dù sao thì ta cũng không trông mong nó có thể thi đậu nguyện vọng một, nhưng kỳ thi cấp hai nhất định phải để nó thi bằng năng lực của mình, con cũng đã thi đậu vào sở nghiên cứu, bài vở cũng không quá nặng, rảnh rỗi thì giúp nó học, quan hệ hai đứa thế nào ta cũng không phản đối.” Tiếp đó ông lại đổi sang một vấn đề khác: “Tiểu Cạnh này, mau nói cho chú Bạch nghe xem, con định khi nào thì cưới Ninh Ninh đây?”
Hả? Kết giao còn giải thích được, chứ kết hôn thì có chút. . . .
Bị truy sát trở tay không kịp, Bạc Cạnh miễn cưỡng cười cười, cố gắng bình tĩnh đáp: “Con đã suy nghĩ rồi, chờ Ninh Ninh tốt nghiệp đại học xong đã.”
Tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng quỷ dị thế này? Chẳng phải những lúc như vậy chú Bạch sẽ phải nhảy dựng lên, đấm cho anh một cái, sau đó mới lấy lại bình tĩnh để đối mặt với chuyện con sói sắp thành công cướp mất công chúa bảo bối của nhà họ Bạch hay sao? Tại sao tất cả mọi quá trình đều đã bị lược bỏ, trực tiếp nhảy vọt đến vấn đề kết hôn thế này?
May mà Bạc Cạnh đã chứng kiến không ít chuyện đời, vậy nên lúc này mới không bị cái suy nghĩ quỷ dị của cha Bạch dắt mũi.
Vì vậy cha Bạch vô cùng hài lòng, vừa cầm bánh mì nướng trước mặt lên cắn một miếng, vừa dùng thân phận cha vợ tương lai truyền đạt mệnh lệnh: “Ninh Ninh chưa tốt nghiệp đại học thì cậu không được chạm vào nó, dù chỉ là một đầu ngón tay!”
Một người luôn có dáng vẻ ưu nhã như Bạc Cạnh suýt chút nữa thì mất khống chế mà cười phá lên, chẳng qua là khuôn mặt tuấn tú cũng hơi ửng đỏ: “Khụ khụ. . . không cần chú Bạch nói thì con cũng sẽ làm như vậy!”
***
Trong giờ học, Bạch Nhạc Ninh nằm dài ở trên bàn học, buồn chán ỉu xìu nghịch nghịch mấy đầu ngón tay của mình, lúc đếm tới ngón áp út thì khuôn mặt của Trần Hiểu Ý bỗng nhiên phóng đại ở trước mặt cô: “Muốn đeo nhẫn rồi sao?”
Bạch Nhạc Ninh bị sự đột ngột này dọa cho giật mình, sau đó lại bị lời nói của cô nàng dọa hoảng hốt đến mức vội vàng nhìn xung quanh, sợ có ai nghe được.
Trần Hiểu Ý đĩnh đạc huơ tay: “Hồi hồn! Chuông reo rồi, tất cả mọi người đều đã ra sân học thể dục.”
Bởi vì trường sắp tổ chức dạ hội Giáng sinh cho nên giáo viên chủ nhiệm nhờ người nhắn hai cô ở phòng học chờ chỉ thị, nhân lúc giáo viên còn chưa tới bắt người, Trần Hiểu Ý đi vòng tới trước bàn của bạn tốt tám nhảm vài câu.
Cũng không biết có phải là ông trời đã định các cô trở thành khuê trung mật hữu hay không, Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý chơi với nhau từ hồi tiểu học, bảy năm trời vẫn luôn cùng trường cùng lớp, hơn nữa, sau khi lên cấp hai vẫn có thể trở thành bạn học, bởi vì các cô đã bàn về ngôi trường cấp hai nào mà mình dự định sẽ thi vào, sau đó chỉ cần thi tốt là được.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ đấy!” Trần Hiểu Ý không cho Bạch Nhạc Ninh cơ hội nói dối: “Khai mau, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Chẳng lẽ. . . Anh Bạc nhà cậu không kìm được thú tích bộc phát, đem cậu nuốt vào trong bụng rồi sao?”
Bạch Nhạc Ninh lúng túng: “Cậu nói gì đấy! Cái gì mà thú tính bộc phát nuốt vào trong bụng chứ? Nói bậy! Anh Bạc mới không phải là loại người như vậy đâu! Ý Ý, cậu mới bây lớn mà trong đầu chỉ toàn mấy cái suy nghĩ thế này, nhất định là bị bạn trai cậu dạy hư rồi!”
Trần Hiểu Ý vung tay: “A Thành rất thuần khiết, đến cả chuyện cỏn con như nắm tay mà còn phải hỏi ý kiến của tớ, so với anh Bạc nhà cậu thật là khác biệt một trời một vực! Tớ còn nhớ lúc nhỏ, việc nắm tay cậu đều bị anh ấy độc chiếm rồi!”
Bạch Nhạc Ninh càng lúng túng hơn, mặt đỏ bừng hệt như quả táo chín: “Tiểu Ý Ý, cậu mau ngậm miệng lại! Cậu nói nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đấy!”
“Cũng đúng!” Trần Hiểu Ý vuốt cằm tư lự: “Tớ đến nhà cậu chơi cũng đã nhiều lần, cái lão trúc mã nhà cậu quả thật là có thể nhịn, vừa nhìn cũng biết anh ấy là một người kiên trì, chắc là còn có thể chống đỡ được thêm tám đến mười năm nữa cũng không thành vấn đề, thế nhưng tiểu Ninh Ninh nhà chúng ta ngon miệng như vậy, anh ấy thật sự có thể nhịn được mà không ra tay với cậu sao? Rất khó! Rất khó nha. . . Aaa, đau!”
Bạch Nhạc Ninh hung ác nhéo bạn tốt một cái rồi tức giận nói: “Cậu còn nói nữa, tớ bóp chết cậu!”
Trần Hiểu Ý cười to: “Được được được, tớ không nói, không nói nữa!”
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà ngoác miệng cười, trong chốc lát lại bàn đến chuyện khiêu vũ trong tiệc Giáng sinh: “Không ngoài ý muốn, chúng ta lại phải chủ trì buổi dạ hội, cậu đoán nam sinh nào sẽ hợp tác cùng với chúng ta? Có phải là cái anh chàng tân sinh (*) cực kỳ đẹp trai vừa tới đó không?”
(*) học sinh mới
Lễ hội Giáng sinh năm ngoái cũng là do các cô và học sinh mới chủ trì tiết mục, lúc ấy, hợp tác với các cô là mấy đàn anh khóa trên, trong đó có một người nhân lúc còn đang khiêu vũ lại đến tỏ tình với Ninh Ninh, đáng tiếc là đã bị Ninh Ninh khéo léo từ chối, năm nay mấy người đó đã lên cấp ba, cũng không còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn nữa, chẳng biết năm nay là học sinh mới tham gia hay là học sinh cũ tham gia cho đủ số lượng nữa.
Bạch Nhạc Ninh cảm thấy loại chuyện này không thể nói