Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Ơi, Chào Em

Vợ Ơi, Chào Em

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015

Lượt xem: 1341045

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1045 lượt.

hình, về phần câu nguyền rủa "xem xong không phản hồi mi sẽ gặp xui xẻo vạn lần" mà chủ topic ghi dưới cùng kia, cô khinh thường không thèm nhìn.
Ngụy Sở ngồi trước máy tính ngẩng đầu nhìn người nào đó đang ngồi trên sô pha nghịch máy tính, khóe môi lộ ra một nụ cười tuyệt đối không tính là lương thiện.
Buổi tối sáu giờ rưỡi, cơm nước xong xuôi, Ngụy Sở lái xe đưa Tô Nhạc về nhà, khi Tô Nhạc xuống xe còn bỏ thêm một câu: "Cuối tuần anh tới đón em." Sau đó, anh nhấn ga, bỏ đi một mạch.
Tô Nhạc híp mắt nhìn chiếc xe Audi màu đen kia, sau đó sờ sờ cằm, Ngụy Sở này hiếu khách như vậy sao?
Thật ra cứ ăn không phải trả tiền như thế, Tô Nhạc cũng xấu hổ.
Chi bằng cuối tuần mua đến ít táo được không? Quên đi, gần đây táo những tám tệ một cân, mua cam quýt đi, ba tệ là có thể mua được một túi lớn.






Sự hiểu lầm tốt đẹp
Ngày hôm sau, khi Trần Nguyệt biết chuyện Tô Nhạc tới nhà Ngụy Sở làm khách, vẻ mặt cô nàng dữ tợn như ai nợ mình mấy vạn tệ.
Khi cô nàng lại biết là Tô Nhạc hai tay không ra đi, bụng tròn ủng trở về, đã hận đến mức muốn bóp chết Tô Nhạc: "Cậu thật sự, thật sự vô cùng xác định, hồi đại học, cậu và anh Ngụy không có quan hệ riêng tư gì?" Trần Nguyệt gặm một miếng táo thật to, vẫn chưa từ bỏ ý định chất vấn.
Tô Nhạc ngồi cạnh bàn máy tính gật đầu, cũng không quay đầu lại, gõ bàn phím, bắt đầu viết tình huống mâu thuẫn của nam nữ chính, thấy Trần Nguyệt không nói gì một cách khác thường, cô cầm cốc cà phê, uống một ngụm rồi xoay người nhìn về phía Trần Nguyệt: "Sao vậy?"
Trần Nguyệt gặm hết quả táo, ném lõi táo vào thùng rác, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc: "Cậu thấy anh Ngụy thế nào?"
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: "Có lẽ vì khi người ta hỏi tôi muốn uống gì, phần lớn thời gian tôi đều muốn uống nước trái cây." Đồ uống chính của công ty này chính là nước trái cây.
"Rất có ý tứ." Người phụ nữ lại đánh một dấu lên lý lịch của Tô Nhạc: "OK, cô trở về chờ điện thoại của chúng tôi."
Tô Nhạc lờ đi chiêu Thái Cực Quyền của đối phương, biết thời biết thế đứng dậy nói với người phụ nữ: "Cảm ơn, tạm biệt."
Người phụ nữ gật đầu, mang theo một cảm giác thận trọng lại thoải mái: "Tạm biệt."
Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, Tô Nhạc nhấc chân muốn chạy, đột nhiên một chiếc xe dừng trước mặt cô, cô ngẩn người, khi cửa kính xe hạ xuống cô mới nhìn rõ chủ xe là ai: "Anh Ngụy, xin chào."
Ngụy Sở không để ý đến thái độ hờ hững của cô: "Em đến tìm Trần Nguyệt à?"
Tô Nhạc lắc đầu, chỉ chỉ tòa nhà phía sau: "Em đến phỏng vấn." Cô vừa nói xong đã thấy Trang Vệ và Lâm Kỳ đi ra từ tòa nhà đối diện, cô nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, là thời gian ăn trưa.
"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi." Ngụy Sở mở cửa xuống xe, cũng may chỗ này có thể đỗ xe, nếu không chỉ sợ lại rước thêm một hóa đơn tiền phạt. Anh đi tới bên cạnh Tô Nhạc: "Em ăn trưa chưa?"
Tô Nhạc thu hồi tầm mắt: "Không cần, em bắt taxi về là được..."
"Anh Ngụy." Giọng nói Lâm Kỳ rất êm tai, nhưng vào tai Tô Nhạc lại làm cô có cảm giác sởn gai ốc, cô liếc mắt nhìn Lâm Kỳ và Trang Vệ đang đi về phía bên này, đột nhiên nghĩ nhất định kiếp trước mình đã thiếu nợ hai người này, nếu không đời này vì sao cứ phải chạm mặt bọn họ.
Trang Vệ nhìn Tô Nhạc và Ngụy Sở đứng cùng nhau, ánh mắt trầm xuống, đến gần hai người rồi mới mở miệng nói: "Tô Nhạc, sao em lại ở đây?"
Tô Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Có việc, đương nhiên phải tới." Cô liếc nhìn Lâm Kỳ cười thật khéo léo, xinh đẹp, nghĩ mình có nên tìm cớ chuồn đi hay không. Xét về độ dày của da mặt, cô căn bản không thể so với Lâm Kỳ, hơn nữa ở đây có một số tòa nhà của các công ty, nếu ồn ào ở đây thật sự quá mất mặt.
"Tô Nhạc, cô đang hẹn hò với anh Ngụy sao?" Lâm Kỳ cười vô cùng trào phúng: "Không hổ là một trong những đóa hoa đẹp của trường chúng ta, sức quyến rũ thật không bình thường."
Tô Nhạc nghe vậy, đột nhiên có cảm giác Lâm Kỳ đang mắng cô là hồ ly tinh, loại cảm giác này thật sự làm cô khó chịu. Cô cười cười: "Tôi sao có thể so với cô."
"Cô quá khiêm tốn rồi." Lâm Kỳ miễn cưỡng cười hai tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trang Vệ lại đột nhiên mở miệng: "Chúng tôi đang định đi ăn, hai người có muốn đi cùng không?" Ý hắn đương nhiên là hai người Tô Nhạc và Ngụy Sở.
Tô Nhạc vừa định từ chối, Ngụy Sở bên cạnh cô đã nói: "Hôm nay để tôi mời đi, nói thế nào tôi cũng là đàn anh trên mọi người hai khóa." Nói xong, anh mở cửa xe, kéo Tô Nhạc vào trong, rồi mới quay đầu nói với Trang Vệ: "Cậu có lái xe không, nếu không thì đi cùng đi."
"Không cần." Nụ cười của Trang Vệ có chút khó coi: "Anh dẫn đường là được."
Tô Nhạc ngồi trong xe Ngụy Sở, day cái đầu hơi đau, cô thật sự rất muốn dùng một tay bóp chết Lâm Kỳ, lại dùng một chân dẫm chết Trang Vệ, hận không thể khiến cho đôi nam nữ chó má này tan biến trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình.






"Anh biết một nhà hàng nấu món cay Tứ Xuyên chính cố


pacman, rainbows, and roller s