
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015
Lượt xem: 1341044
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1044 lượt.
i cười như trước, đến khi xe taxi bỏ đi anh mới thu lại nụ cười ấm áp. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, anh nhìn cái tên trên điện thoại: "Ngu Đông, giữa Trang Vệ và Tô Nhạc xảy ra chuyện gì?"
Một lúc sau, anh hơi hạ tầm mắt nói: "Được, tớ biết rồi."
Có những thứ để vuột mất một lần đã khiến anh vô cùng nuối tiếc, anh không muốn tiếp tục để vuột mất nữa.
Nhìn cái tên "Tô Nhạc" trong danh bạ, khóe miệng Ngụy Sở lộ ra một tia cười, Tô Nhạc, Tô Nhạc, người đàn ông yêu em, không phải đã thua rồi sao?
Khi Trần Nguyệt về đến nhà đã là hơn nửa đêm, Tô Nhạc mơ màng nghe thấy con bé nói Trang Vệ sao đó, cũng chẳng thèm để ý, trở mình một cái rồi nặng nề ngủ tiếp.
"Thật không biết nên nói cậu thông minh hay ngốc nữa." Trần Nguyệt nhìn Tô Nhạc đang ôm gối ngủ say, thở dài, đắp lên người một cái chăn, cũng ngủ theo.
Ngày hôm sau, Tô Nhạc ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới tỉnh dậy, chờ cô rửa mặt đánh răng xong xuôi đã là hơn mười một giờ, thay quần áo xong, di động vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ.
"A lô, xin chào." Tô Nhạc cầm lấy một chiếc bánh bao nhét vào miệng, ngồi xuống bên cạnh bàn máy tính, khởi động máy.
"Đã ăn trưa chưa?" Giọng nói từ trong điện thoại truyền ra mang theo tiếng cười, Tô Nhạc hơi ngạc nhiên, giọng nói này vì sao có chút quen thuộc, cô trừng mắt nhìn mới nhớ ra số điện thoại này có thể là của Ngụy Sở, đêm qua cô quên chưa lưu số anh ta.
"Còn chưa ăn, anh Ngụy, xin hỏi anh có chuyện gì không?" Tô Nhạc nhai bánh bao, cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Ngụy Sở ngồi trong xe nghe được tiếng động bên kia điện thoại, khóe miệng mỉm cười: "Anh đang ở bên dưới nhà em, buổi trưa cùng đi ăn đi, anh mời." Nói xong, anh lập tức ngắt máy.
Tô Nhạc ngỡ ngàng nhìn điện thoại thông báo cuộc trò chuyện kết thúc, quay đầu nhìn hình mặt cười trên máy tính, sau đó bình tĩnh buông cái bánh bao khô khốc xuống, cầm túi xách lên, chạy thẳng xuống dưới lầu, cứ mặc kệ vị đàn anh này nghĩ gì, cô phải ăn một bữa trưa thật ngon trước đã.
Sau khi Tô Nhạc xuống lầu, lập tức nhìn thấy Ngụy Sở đứng cạnh một chiếc Audi, cô ghen tị nghĩ, đều từ một trường mà ra, cô thì ngay cả một chiếc Ben Ben mini cũng không mua nổi, người ta đã lái Audi đời mới nhất, khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy?
Nhìn thấy Tô Nhạc xuống lầu, Ngụy Sở nở một nụ cười, mở cửa xe: "Lên xe đi, đường Nam Hoa mới mở một nhà hàng Pháp, chúng ta đi ăn thử nhé?"
Tô Nhạc ngồi yên vị trên ghế phụ, thắt dây an toàn xong mới do dự nói: "Nhất định phải đi ăn món Pháp sao?"
"Yên tâm cái gì?" Ngụy Sở cười khẽ, giọng nói trầm thấp giống như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, không làm người khác chói tai nhưng lại mang theo cảm giác không nói thành lời.
"Yên tâm anh sẽ không có mưu đồ quấy rối gì với em." Tô Nhạc lấy di động ra, cạch cạch gửi cho Trần Nguyệt một tin nhắn, sau đó nhe răng cười: "Ai biết được anh có hứng thú giải phẫu thi thể hay không."
Ngụy Sở không nói gì, suy nghĩ của cô bé này càng ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ ảnh hưởng của việc viết tiểu thuyết sao?
Tới siêu thị, tìm được chỗ đỗ xe, hai người tới khu rau thịt tươi, chọn nguyên liệu nấu ăn.
"Muốn ăn kho cay không?" Ngụy Sở hỏi.
Tô Nhạc chảy nước miếng gật đầu. Vì vậy những ngón tay thon dài như của bàn tay đánh đàn dương cầm kia cẩn thận chọn một miếng sườn nhiều thịt.
"Muốn ăn canh thịt cay không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Canh chân giò nấu nấm kim châm, em thích uống không?"
Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đẩy xe, cẩn thận chọn nguyên liệu, có chút tiếc nuối mà nghĩ, nếu Ngụy Sở không phải một anh chàng quá nhiều tiền, quá đẹp trai, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp tóm lấy anh chàng này.
Thật ra muốn nắm chặt một người phụ nữ cũng có thể nắm lấy dạ dày cô ta. Tô Nhạc nhìn thịt bò, xương sườn trong xe, giống như có thể thấy những món ăn đầy đủ sắc hương vị bày ra trước mặt.
Mua đồ xong, Tô Nhạc nhất quyết muốn trả tiền, Ngụy Sở không ngăn cản, sau khi lên xe đưa cho cô một gói long nhãn: "Em ăn cái này trước đi, rất nhanh sẽ về đến nhà."
Tô Nhạc vừa bóc vừa nghi hoặc nghĩ, vì sao cô cảm thấy câu nói kia có chút không đúng, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Đến nhà chơi
Tô Nhạc đứng ngẩn người, cuối cùng cô cũng bước vào nhà một người đàn ông độc thân rồi, đã phạm vào một trong những quy tắc an toàn quan trọng nhất của phụ nữ rồi.
Nhà Ngụy Sở không xanh vàng rực rỡ như Tô Nhạc tưởng tượng, mà nó là một biệt thự nhỏ hai tầng, bên ngoài có một vườn hoa không lớn, một bên trồng mấy loại hoa cỏ, bên kia lại trồng mấy loại rau xanh.
Mở cửa ra, trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, phong cách tao nhã, không khí trong lành, mặc dù vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy thiếu sự ấm áp của gia đình, Tô Nhạc đứng ngẩn người, cuối cùng cô cũng bước vào nhà một người đàn ông độc thân rồi, đã phạm vào một trong những quy tắc an toàn quan trọng nhất của phụ nữ rồi.