
Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương
Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn
Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015
Lượt xem: 1342386
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2386 lượt.
i. Nếu không có con tiện nhân ấy….”
"Bốp”
Hung hăng tát một cái, đó chính là hành động tàn nhẫn mà Lăng Ngạo dành cho Hải Linh.
"Đừng để cho tôi nghe thấy bất kỳ một câu nào sỉ nhục đến Lam Duê từ trong miệng cô, bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!"
Từ trên cao nhìn xuống người ngã ngồi trên đất, mái tóc thật dài che khuất nửa gương mặt, làm người ta không nhìn thấy vẻ mặt của ả vào lúc này.
.......còn nữa ...... từ ngẩng đầu lên, mặt không vẻ gì nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo: “Ở trong mắt anh, anh vẫn coi trọng cô ta như vậy? Ngoại trừ nắm giữ quyền thế trong tay lớn hơn tôi một chút, rốt cuộc tôi có điểm nào thua kém cô ta? Các người một hai đối xử với tôi thế này, chẳng lẽ không sợ gặp phải báo ứng sao? Rõ ràng là các người thiếu nợ tôi, là các người thiếu nợ tôi, bây giờ lại đi đối xử với tôi như vậy.”
"Thiếu nợ cô? Hải Linh, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể ngờ, qua nhiều năm như vậy, cô lại đi ôm cái tư tưởng ấy để sống trong nhà họ Lăng.” Giọng nói của mẹ Lăng có phần run rẩy, làm sao đi nữa bà cũng không nghĩ ra, đứa con gái mình cưng chiều như bảo bối trong tay lại luôn ôm ấp tư tưởng đó trong lòng bấy lây nay: “Năm đó, ba của cô phản bội nhà họ Lăng, tôi nể tình cô tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên cầu xin thủ lĩnh khi ấy, chính là ông nội của Lăng Ngạo tha cho cô.
Hơn nữa, cũng nể tình ba cô lập được một chút công lao. Chúng tôi cố gắng để cô cảm thấy thoải mái khi sống ở đây, không muốn cô áy náy trong lòng, cho nên mới đi nói dối như vậy, nói với cô, ba của cô là vì cứu tôi mà chết. Nhưng mà, làm sao tôi cũng không nghĩ ra được, một lời nói dối mang mục đích tốt, lại trở thành cái cớ để cô liên tiếp phạm sai lầm.”
"Cô nói tôi không xem cô là con gái ruột thịt của tôi, thậm chí không để cho cô gọi tôi bằng mẹ. Hải Linh, chính lương tâm của cô hiểu rõ nhất, ban đầu không phải do cô khăng khăng gọi tôi bằng dì hay sao? Có phải chính bản thân cô không đồng ý gọi tôi bằng mẹ? Nhưng bây giờ lại đi trách ngược lại tôi. Tôi thật sự rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.”
"Tự cô suy nghĩ kỹ lại xem, lúc cô vừa đặt chân vào cái nhà này, mọi người đối xử với cô thế nào? Cô chỉ biết trách móc chúng tôi đối xử với cô không giống người trong nhà, lại không nghĩ tới, cô vừa đối xử thế nào với người trong nhà của tôi? Một kẻ đi giận dữ với người khác, còn không biết tự nhìn lại bản thân, Hải Linh, tôi nghĩ, ban đầu dẫn cô về nhà này chính là một sự sai lầm.”
Có chút mệt mỏi ngồi tựa lưng vào thành ghế sofa, đáy mắt không che giấu được nỗi thất vọng.
Vốn dĩ bà còn đang suy nghĩ, nếu Hải Linh có lòng hối cải, dù chỉ là một chút, có lẽ bà còn có thể nhờ Lăng Ngạo……nhưng rất dễ nhìn ra, đây là chuyện không thể nào.
Hải Linh không dám tin trợn to hai mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây không phải là kết cục mà cô ta muốn biết, rõ ràng ban đầu bọn họ không nói như vậy, rõ ràng ba của cô ta vì cứu bọn họ mới chết.die»ndٿanl«equ»yd«on
Há to miệng, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.
Trên thực tế, tám tuổi được đưa đến nhà họ Lăng, thật ra thì trí nhớ vẫn còn có chút ấn tượng, tuy gương mặt của ba đã không còn rõ như trước, nhưng lại nhớ mang máng về những lần ba nói gần nói xa.
Thật ra thì cô ta rất rõ ràng, nhưng vẫn tự lừa mình dối người.
Nhưng dù là như thế, ba của cô vẫn chết trong tay bọn họ, suy cho cùng thì bọn họ vẫn thiếu nợ cô ta.
Hải Linh trước sau vẫn cố chấp cho rằng mình không sai.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, bọn Lăng Ngạo cũng biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.
Rõ ràng biết mình có lỗi, nhưng lại không biết hối cải, muốn cô ta sửa đổi là chuyện tuyệt đối không thể nào.
"Ngự Phong!"
"Dạ, thủ lĩnh!" Ngự Phong đi tới trước một bước, cúi đầu lên tiếng.
Ánh mắt chán ghét của Lăng Ngạo lướt qua người Hải Linh, sau đó trầm giọng căn dặn: “Đuổi cô ta ra khỏi tất cả phạm vi thế lực của nhà họ Lăng, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào về cô ta.”
"Dạ!"
Ngự Phong gật đầu, khẽ vẫy tay, hai người đàn ông trẻ tuổi lập tức tiến lên, nhấc Hải Linh đang nằm tê liệt trên đất, toan dẫn ra ngoài.
Còn Hải Linh thì trở nên điên dại, không ngừng giãy giụa, la to: “Không, tôi không muốn rời khỏi đây, tôi không muốn, anh Ngạo, em yêu anh, em yêu anh, anh không thể đối xử với em như vậy, anh Ngạo…..”
"Bịt miệng cô ta lại!"
Sắc mặt của Lăng Ngạo đanh lại, lạnh lùng nói.
Quyết định của anh, không một ai có quyền dị nghị, dẫu sao Hải Linh cũng đã sống trong nhà này nhiều năm, coi như anh có muốn giết chết Hải Linh đi chăng nữa, nhưng luôn phải để ý đến suy nghĩ của mẹ.
Dù mẹ có thất vọng với Hải Linh như thế nào, nhưng giết chết Hải Linh ngay trước mặt mẹ, vẫn có chút không thỏa đáng. (QA: nhưng mà sau lưng thì được =)))
Anh đã nói không muốn gặp lại cô ta, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào, với sự thông minh của Ngự Phong, hẳn đã hiểu hàm ý trong lời nói của anh.die»ndٿanl«equ»yd«on
Ngoại trừ khiến người ấy biến mất, còn cách nào có thể l