Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1773 lượt.

nướng đóng gói lên núi, bản thân lại chỉ kêu tách trà lớn cùng đồ chay nấm dại xào, củ cải cay cùng với rau cải xanh, ngồi ở góc nhỏ chầm chậm ăn.
Khách nhân đến Vọng Nguyệt lâu ăn cơm rất nhiều, đàm luận các loại tin tức mới mẻ. Vài vị võ lâm nhân sĩ ở cách vách đã uống say ba phần, nói chuyện thanh âm truyền đến lỗ tai của ta.
“Từ khi Mộc Vô Tâm tiếp nhận chức vụ Liệt Hỏa giáo tới nay, thủ đoạn thật con mẹ nó ngoan độc. Võ lâm thế gia bị hắn dọn sạch tới hơn phân nửa, nói một không hai, giang hồ đều mau trở thành nhà của hắn! Chúng ta thật mẹ nó uất ức, còn không bằng sớm ngày đến nương tựa vào Liệt Hỏa giáo, đổi cái tiền đồ tốt đẹp.”
“Cái gì Liệt Hỏa giáo? Không phải là Ma giáo sao?!”
“Đừng nói lung tung! Ma giáo cái gì nghĩ ngợi trong lòng rồi thôi, sao có thể nói trước mặt mọi người chứ? Cẩn thận bị nhóm người của Liệt Hỏa giáo nghe được sẽ gặp chuyện không may.”
“Ta sợ mụ nội nó cái con gấu! Lại không tin giang hồ chính đạo liên thủ! Lên mặt không dọn dẹp hắn được sao!”
“Hoàng đại ca thật can đảm, ta nói mẩu chuyện vui cho ngươi nghe. Tháng trước, thủ lĩnh Ngô Mãnh của Thu Ưng[2'> thập tam kỵ ở Xích Hà sơn, vốn có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, không phục bị hạn chế ràng buộc, lại ở trên đại hội võ lâm nói năng lỗ mãng với Mộc giáo chủ, nói hắn lừa gạt người đời trộm lấy danh, nắm giữ mọi người lấn ép quả phụ sau đó mắng hắn một câu ‘Đoạn tử tuyệt tôn’, các ngươi đoán coi sẽ xảy ra cái gì?”
[2'> Thu Ưng: loài chim ưng đầu trọc
“Ngô Mãnh làm được một bản lĩnh chặt gãy đao, trời sinh dũng mãnh, tính tình lại là kiệt ngạo bất tuân, ở vùng đông bắc xưng vương xưng bá, tự nhiên không phục Liệt Hỏa giáo. Nhưng Mộc giáo chủ cũng không phải người ăn chay, từ khi xuất đạo tới nay theo không hề thua trận. Hai người tranh chấp, là một trận chiến đầy cam go. Nhưng Liệt Hỏa giáo phần đông là lão luyện, Thu ưng thập tam kỵ nhất định bị thua.”
“Cái rắm thúi ý! Chiến tranh cam go ở đâu ra?! Lúc ấy Mộc giáo chủ tức giận, từ trên đài cao đi xuống, đẩy ra thuộc hạ trái phải, đi đến trước mặt Ngô Mãnh. Bàn tay trần, chỉ dùng một chiêu! Liền đem Ngô Mãnh xé ra làm hai nửa!”
“Xé?”
“Đúng vậy! Là bàn tay trần xé người còn sống thành hai nửa, ngoại trừ đầu, một bên không nhiều, một bên không ít, máu chảy đầm đìa đầy đất, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, ta nhìn mà ba tháng ăn không ngon.”
“Ai chẳng biết từ sau khi thê tử của Mộc giáo chủ chết, không cưới vợ nạp thiếp nữa, cũng không có mụn con nào, kiêng kị nhất với điều này, Ngô Mãnh kia chỉ vào hòa thượng mà mắng đầu trọc, nghĩ muốn không chết đều không được.”
“Mộc giáo chủ kiêng kị không con, vì sao không cưới vợ? Trong võ lâm ngày hôm nay, hắn muốn ai không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?”
“Ai biết? Hắn giỏi uống rượu nhưng không háo sắc, đối với tiểu mỹ nhân, lòng dạ càng đúng là sắt đá. Trước kia Thanh m trang thiết yến, khi võ lâm đệ nhất mỹ nữ Phùng Viên Viên ở giữa tiệc kính rượu, không biết nói sai cái gì rồi, hắn giận tím mặt, mùa đông đem nữ hài tử nũng nịu ngọt ngào nhà người ta từ trên tường thành ném vào sông hào quanh thành! Thiếu chút nữa bỏ mạng. Có đồn đãi, võ công mà Mộc giáo chủ luyện là không thể gần nữ sắc…”
“Không đúng không đúng, ta nghe được đồn đãi là… Mộc giáo chủ thích đàn ông…”
“…”
Thanh âm nghị luận của bọn họ càng nén càng thấp.
Ta lông tóc dựng đứng, hồi tưởng gốc truyện của bản gốc, phát hiện mình biết rất ít về Mộc Vô Tâm. Chỉ nhớ rõ cốt truyện phát sinh lúc Lâm Lạc Nhi ước chừng là khoảng hai mươi tuổi, hắn tính cách tàn nhẫn, không chấp nhận được nửa điểm ngỗ nghịch, nói rút gân liền rút gân, nói lột da liền lột da. Lâm Lạc Nhi ở trên tay mấy tên cầm thú khác còn dám cãi lại, mắng chửi hai câu, ở trên tay hắn trừ bỏ khóc ra, là nửa điểm không dám hé răng, muốn chà đạp như thế nào liền chà đạp thế đó.
Không có biện pháp, nếu mở miệng cãi lại một câu liền bị rút mất gân chân, đổi thành là ta, ta cũng không dám cãi lại.
May mắn hiện tại tránh được tên cầm thú khủng bố bậc nhất này.
May mắn lại uống thêm hai chén trà, chuẩn bị tính tiền rời đi, không biết có phải hay không sau khi đi ra từ mai rùa, vận mệnh của nữ nhân vật chính yên lặng mười năm không chịu nổi bị ngó lơ, lại chuyển động lần nữa, bàn tay vàng của mẹ kế lại bắt đầu phát tác, ta sợ cái gì thì cái đó đến!
Từng trận tiếng vó ngựa đông đúc lộn xộn từ xa tới gần, đứng ở ngoài cửa của Vọng Nguyệt lâu. Có một gã trai trẻ tuổi nhanh chóng xuống ngựa, giành trước đi vào cửa hàng, quăng hai khối bạc cho tiểu nhị, cả vú lấp miệng em nói: “Lầu hai toàn bộ bao hết, lập tức đuổi hết những người nhàn tạp không liên quan!”
Ta còn chưa phản ứng lại, sắc mặt của giang hồ nhân sĩ đang khoác loác mà đàm luận ở bên cạnh đại biến, chỉ vào cửa nhỏ giọng nói: “Là người của Liệt Hỏa giáo, a… Người ở phía sau là, là Mộc, Mộc Vô Tâm!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Quả tim của ta nhanh chóng ngừng đập.






Hơn hai mươi người của Liệt Hỏa giáo nối đuôi nhau


XtGem Forum catalog