
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341784
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1784 lượt.
Là ta ngồi ở đầu giường của hắn, từng mũi kim khâu nhập vào tim ta, từng đường chỉ thêu ra hy vọng tương lai, sau đó vui mừng hoan hỉ đưa cho hắn hà bao.
Là hắn, thật sự là hắn.
Tan nát cõi lòng, giấc mộng dập tắt rồi, thiên địa nháy mắt biến sắc.
Lý Thạch Đầu, như tấm bia thịt làm vật hy sinh, đi chết.
Kha Tiểu Lục, vì sao vẫn còn sống?
Vì cái gì mà ta lại chạy trốn ra khỏi cái hang động không có ánh sáng kia?
Vì để từ nay về sau cô đơn một mình, không nơi nương tựa mà sống?
Trước đó chưa từng có tuyệt vọng bao phủ chế ngự ta, một khắc cũng không nghĩ phải đối mặt với sự thật tàn khốc này, ta cũng không biết chính mình là như thế nào trở lại trấn trên, lung lay lắc lư ngồi ở ven đường, chính là rối ren hỗn độn, mệt mỏi tự hỏi.
Trời tối, ánh trăng hiện ra.
Bình minh, mặt trời mọc.
Nguyên lai hôm nay là ngày mở phiên chợ, thời tiết tốt lành, bốn làng tám xóm thôn dân theo nhau mà đến, mang theo bạn bè, dẫn theo con cái, hoan hỉ vui mừng, cười không ngừng. Chỗ này có khỉ diễn xiếc, bên kia có tiểu quỷ vây quanh làm nũng ở trước quán tượng đất, khắp nơi ồn ào không dứt, các bà vợ nghị luận rằng dụng cụ bằng sắt do nhà họ Hoàng đánh ra rất tốt, y phục của Phùng gia cắt rất khéo, hồ lô đường của Trương Tam ngọt, nha đầu của Điền gia bộ dạng rất xinh đẹp lanh lợi. Khi tiếng chiêng trống vang lên, ngẩng đầu lên nhìn, là cỗ kiệu của thầy cử nhân, phong cách hiên ngang, được nâng qua cầu đá.
Ta cô đơn một mình trốn ở góc tường ám tối, giầy đã sớm bị rách, để trần ra ngón chân đầy bùn đất, ôm đầy gối, chui lủi tựa như chú chim cút, trước mặt có mấy mảnh bạc vụn do người đi đường tốt bụng bố thí, nhưng không có chạm vào, chỉ si ngốc nhìn theo cảnh huyên náo trong mơ, tựa như người ngoài cuộc.
Thác Bạt chết, ta thống khổ rên rĩ, khó chịu không kiềm chế được, nghĩ đó là thương tâm cực hạn.
Nay Thạch Đầu chết, ta một giọt nước mắt cũng không rơi được, chỉ là yết hầu mắc nghẹn đến thật khó chịu. Lúc này mới biết, đau đến mức tận cùng, cảm giác sẽ là chết lặng. Trái tim tuy vẫn còn đập ở bên trong lồng ngực, nhưng đã chết rồi.
Ta mệt mỏi.
Ta rất muốn ngủ, ngủ đến không tỉnh lại nữa.
Trong mộng có thể hay không mơ thấy ngôi sao, có thể hay không mơ thấy hắn?
Hắn có thể hay không đi tới, đối với ta nhăn mặt làm mặt quỷ, nói: “Ngủ đi, trời sập xuống lại có cái đình cao chống đỡ, nàng cái chú nấm lùn này, nên an tâm ngủ đi, có ta ở đây.”
Xa xa từng trận tiếng sáo trúc, có vai nữ hoa đán ở trên đài ăn mặc xinh đẹp, tay áo như sóng nước lưu chuyển, xấu hổ xướng: “Biển trời xa xăm, hỏi ánh trăng băng giá nơi nào hiện ra? Ngọc xử[1'> trời thu, nhờ ai trộm dược thuốc đem dâng lên cho Hằng Nga? Ngọn gió tây nào thổi mộng vô tung! Người đi khó gặp gỡ, dừng lại không phải là thần chọn quỷ lộng. Ở Mi Phong, trong tâm khảm xa cách phân ly là một loại thống khổ.”
[1'> Ngọc xử: chày bằng ngọc, được lấy làm của hồi môn trong truyền thuyết Hằng Nga và Hậu Nghệ. Trong đó, Hằng Nga là vợ của Hậu Nghệ, ăn cắp thuốc tràng sinh rồi bay lên trời làm tiên nữ
Trong rừng lưu lại chim nhạn gãy cánh, trên cây chim kêu li rời đàn, hoa ở trong góc tường mãi không nở ra.
Từ nay về sau, lại thêm nhiều hạnh phúc trọn vẹn nữa, lại phong hoa tuyết nguyệt xinh đẹp hơn nữa, đều không có quan hệ gì với ta.
Ta lung lay từ trên mặt đất đứng lên, cái xác không hồn rời đi trấn nhỏ, không biết phải đi về phương nào.
Lúc ngã ở ven đường sắp chết, có một sư thái rất rất già nhặt ta trở về, đặt ở núi hoang yên tĩnh, trong Ni am cũ nát thiện tâm chăm sóc.
Sau khi ta tỉnh lại, quỳ gối ở trước mặt sư thái, khẩn cầu quy y xuất gia, thanh đăng cổ phật, như vậy một kiếp.
Sư thái niệm phật hiệu, mở ra hai mắt đục ngầu, chỉ hỏi: “Con tên là gì?”
Ta há mồm lập tức đáp: “Con họ Lâm… Không, con họ Kha… Không…”
Sư thái nghe đến hồ đồ, hỏi lại: “Con tên là gì?”
“Con họ Lý, là quả phụ.”
Ta bối rối phát ngốc một hồi, hồi ức như lũ hồng thủy trào dâng trong trí óc.
[nếu nàng chết đi rồi, trên đời này sẽ không có người sẽ mỗi ngày nghĩ đến ta.'>
[cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta được.'>
Đáp ứng lời nói của chàng, ghi nhớ trong lòng.
Ta còn không thể chết được.
Ta muốn mỗi ngày nhớ chàng, nhớ chàng cả đời.
Cặp mắt của lão sư thái không tốt, nhưng tim lại không mù, sau khi bà hỏi rõ nguyên do, không chịu thu nhận ta nhập môn. Cho dù ta đủ ngàn cầu vạn cầu, bà luôn nói: “Con vì tình mà đau buồn, sống không thể yêu, thật sự không phải là chặt đứt hết lục căn[1'>, nhìn thấu sinh tử, chỉ là vì trốn tránh thế tục phàm trần mà nhập vào cửa phật môn của ta, mà không thật tình hướng phật, cho nên ta không thể thu nhận con. Con tốt hơn nên ở lại hồng trần thế tục, ăn chay hướng thiện, làm tục gia đệ tử thôi.”
[1'> Lục căn 六根 (thuật ngữ Phật giáo): gồm nhãn 眼 mắt, nhĩ 耳 tai, tị 鼻mũi, thiệt 舌 lưỡi, thân 身 thân, ý 意 ý.
Năm đó, hoàng tử Tất Đạt Đa từ bỏ hoàng vị, đắc ngộ chân lý cuối cùng, sáng lập Phật giáo. Đường Tam T