
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134588
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.
nghiệp khác nói tiếp: – cô ấy còn nhiệt tình và rất cố gắng nữa.
– Thứ ba là nói được làm được.
– Thứ tư là đối xử bình đẳng không phân biệt là khách hàng lớn hay không, không ngại phiền toái. Tôi vẫn hi vọng mình có thể học hỏi nhiều từ cô.
– Tôi cũng thế. Trạm Na tôi sẽ nhớ cô lắm.
– Tôi cũng vậy
– Tôi cũng thế.
Thấy những người bình thường khi gặp nhau chỉ gật đầu xã giao nói ra những lời này Trạm Na vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động. Thì ra những người tin tưởng nhân cách của cô và sự cố gắng trong công việc của cô nhiều như vậy. Bây giờ cô mới phát hiện..
– Cảm ơn. Cô cúi đầu, giọng khàn khàn nói.
– Cảm ơn cái gì? Lâm Mĩ Trinh hỏi.
– Bữa tiệc chia tay tối thứ sáu… Hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười.
Cô vốn định cảm ơn ý tốt của mọi người rồi khéo léo từ chối, không cần để mọi người tổ chức tiệc chia tay cho cô vì cô sẽ không đến. Nhưng bây giờ cô lại đổi ý.
– Tôi sẽ bảo chồng tôi cùng đến. Cô nói. Nếu mọi người đều muốn gặp Lý Phong thì coi như đây là quà chia tay của cô cho bọn họ đi.
– Thật không? Cốc Huệ Huệ vui mừng, kinh ngạc kêu lên.
Các đồng nghiệp nữ bốn phía hai mắt sáng bừng nhìn cô chằm chằm.
Cô gật đầu.
– Yeah! Cốc Huệ Huệ hoan hô.
– Cho nên em đem anh đi bán?
Nghe xong nguyên nhân Trạm Na muốn anh cùng cô đến bữa tiệc chia tay, trong đầu Lý Phong chỉ nghĩ ra được điều này.
– Em nào dám bán anh? Hơn nữa cho dù em có muốn bán anh thì cũng chẳng ai mua được cả? Trạm Na liếc anh.
Sau hôm đó, Cô và Tống Triết Minh nói chuyện điện thoại một lần nữa. Cô vốn định cảm ơn anh đã coi trọng cô vừa giải thích chuyện sau này không thể phục vụ anh làm bảo hiểm. Nhưng không nghĩ lại nghe được anh nói đến thân phân hiển hách của chồng mình. Thực sự, lúc đó cô bị dọa đến nhảy dựng lên. Nhưng cũng chính bởi vậy mà cô biết năm đó có thể gặp Lý Phong, được anh yêu thương là hạnh phúc và may mắn như thế nào.
– Nếu thực sự có người mua được thì em sẽ bán à? Anh nhìu mày hỏi.
– Anh muốn em nói là bán được hay là không nỡ? Cô cười cười liếc anh một cái.
– Tất nhiên là không nỡ.
Lý Phong duỗi tay kéo vợ vào lòng định trừng phạt cô một chút không ngờ vợ lại đột nhiên hung hăng đánh anh.
– Đừng có dùng sức lớn như thế, nhanh buông em ra! Cô hung hãn kêu.
– Sao thế? Lý Phong bị đánh thấy rất khó hiểu. Anh chỉ nhẹ nhàng kéo thôi, không làm đau cô mà.
Trạm Na cười khanh khách nhìn anh mà không trả lời.
– Sao thế? Anh hỏi lại lần nữa
– Lý Phong…. Cô nhìn anh, vẻ mặt nói không nên lời đáng yêu động lòng, cô chậm rãi nói: – Em có thai rồi.
Lý Phong ngơ ngác nhìn cô;
– Em … em nói cái gì?
Anh hồi hộp hỏi lại, bộ dáng cẩn thận như sợ mình nghe nhầm.
– Em mang thai rồi, bố nó. Cô mỉm cười với anh.
– Trời ạ. Anh khẽ kêu rồi ôm lấy khuôn mặt cô, hôn cô thật nhiệt tình, ngẩng đầu sung sướng nói:
– Vợ ơi, anh em yêu. Còn nữa, anh rất vui, thật sự rất vui‼‼!
Nói rồi anh buông cô ra, giống như trẻ con lên ba nhảy nhót:
– Yeah‼! Yeah‼! Anh làm cha rồi‼ Anh sắp được làm cha‼!
Không khí trong phòng hát vui vẻ, đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, những ca khúc được yêu thích được phát ra từ chiếc tivi gắn trên tường cùng với các đồng nghiệp thích hát hò đang cất cao giọng ca vàng, một bên tiếng vỗ tay cổ vũ thật nhộn nhịp.
Trạm Na vào công ty đã gần ba năm, lần đầu tiên cô cảm thấy mọi người thật đáng yêu thì cũng là lúc cô rời đi.
Nhưng không phải tất cả đều đáng yêu. Có những kẻ đáng ghét thì vẫn rất đáng ghét. Giống như bây giờ, thừa dịp Lý Phong rời khỏi cô một chút mà năm người đáng ghét kia lại vây đến, khiêu khích cô:
– Thật không nể mặt sao? Cô sắp đi rồi muốn uống cùng cô một ly mà cũng không chịu?
– Ây dà! Người ta bây giờ đã thành phượng hoàng bay lên cao là quý phu nhân rồi, sao để ý đến những người bình dân như chúng ta.
Cô và bọn họ có thể là đồng nghiệp cũng là duyên phận, không cần cùng bọn họ so đo làm gì. Hơn nữa quan trọng hôm nay là ngày chia tay, nghiệt duyên giữa cô và bọn họ cũng chấm dứt, đây đúng là chuyện đáng để nâng chén chúc mừng.
Vậy thì uống một chén đi, uống một chén chắc sẽ không ảnh hướng đến baby đâu nhỉ.
Hạ quyết tâm, cô cầm ly rượu đầy trên bàn, giơ về phía năm người rồi định uống cạn.
– Em làm gì thế? Chén chưa chạm môi đã bị cản lại, không biết trở lại từ bao giờ, Lý Phong đã giành lấy chén rượu trong tay cô, nhíu mày hỏi.
– Đây là rượu không phải nước có gas cũng không phải trà, em có lấy nhầm chén không thế em yêu? Anh hỏi.
– Ai nha, Lí tiên sinh, Trạm Na tửu lượng rất cao, uống vài chén sẽ không say.
– Rất xin lỗi, đây không phải là chuyện say hay không mà là hiện giờ Trạm Na không thích hợp uống rượu, xin lượng thứ. Lý Phong thản nhiên phản bác.
– Có gì mà không thích hợp? Năm người bọn họ ăn ý nói.
– Có ý gì?
Lý Phong mỉm cười chân tình nhìn vợ nói:
– Vì cô ấy có thai.
Năm người bọn họ đều ngây dại. Không phải vì tin Trạm Na có thai làm cho kinh ngạc mà vì vẻ