
Tác giả: Hương Di
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 134781
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/781 lượt.
uy có chút âm trầm tự kỷ, không thích nói chuyện, càng chán ghét giao tiếp xã giao, nhưng từ khi trở về Đài Loan giải phẫu, dường như cá tính của anh đã thay đổi, không chỉ yêu cười, có năng lực nói chuyện, mà mới đến công ty không lâu, đã quen thuộc hòa đồng với mọi người rồi.
“Sau khi thấy ánh sáng một lần nữa, em có rất nhiều ý tưởng đều cải biến.” Anh nói ra một câu với hai nghĩa.
Anh không có trí nhớ trước kia của Bạch Hạo Duy, cũng không biết trước kia Bạch Hạo Duy là dạng người như thế nào, nhưng anh không cần giải thích nhiều lắm, dùng những lời này có thể cho qua chuyện, ngay cả mẹ của Bạch Hạo Duy sau khi nghe được những lời này, cũng sẽ không hỏi đến thay đổi của anh nữa.
Diệp Uy cũng không ngoại lệ, nghe thấy anh nói vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Hắn biết em họ mình trước đây được một người tặng giác mạc và đã cấy ghép thành công, vì uống quá nhiều rượu dẫn đến sơ gan, bởi vậy trong quá trình phẫu thuật, từng có một lần tim ngừng đập.
Tiếp theo, anh lại phẫu thuật một lần nữa, cắt bỏ phần gan đã bị hoại tử, trải qua sống chết như vậy, cũng khó trách ý tưởng và cá tính của anh có thay đổi.
“Anh nghĩ dì sẽ rất vui mừng trước sự thay đổi của em đúng không, trước kia em không thích phụ nữ, bây giờ nếu dì mà nhìn thấy bộ dáng em nói cười với các cô gái, chỉ sợ có thể cười đến toe toét thôi.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Duy đứng dậy đi theo Diệp Uy ra ngoài, khóe mắt đột nhiên vừa kéo. Có ý gì? Trước kia anh không thích phụ nữ?
Chẳng lẽ…… Bạch Hạo Duy thật ra là gay?!
“Ách, kỳ thật sau giải phẫu, có một số việc trước đây em không nhớ rõ, trước đó vì sao…… vì sao em không thích phụ nữ?” Anh thử hỏi.
Liếc nhìn anh một cái, Diệp Uy cười cười có chút ái muội, đang muốn mở miệng, thì lại thấy Hứa Triết Tự đứng ngay ở cửa, hắn thân thiện tiến ra đón.
Thần sắc Bạch Hạo Duy lại đột biến, vội vàng trốn vào một cái cột che người mình, không muốn bị cậu ta phát hiện.
“Triết Tự, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế?” Qua bạn bè giới thiệu, hắn cũng quen Hứa Triết Tự. Lúc trước đối phương chủ yếu là giới thiệu Hứa Tình Hoan đến Giai Tiên công tác, kết quả hắn lại thấy vừa ý Hứa Triết Tự đưa chị đến phỏng vấn, tán gẫu cũng hợp, cứ như vậy thành bạn bè.
Hứa Triết Tự giơ giơ tay lên trên thuận tiện nói:“Em có việc ở gần đây, tiện đường mua cho chị em bữa trưa thôi. Diệp đại ca, anh muốn ra ngoài à?”
“Ừ, anh muốn ra ngoài ăn cơm với cậu em họ, hử?” Đang muốn giới thiệu Bạch Hạo Duy với Triết Tự, nhìn lại, Diệp Uy mới phát hiện em họ đột nhiên không thấy. “Vừa nãy rõ ràng còn ở bên cạnh mà, cậu ta đi đâu rồi nhỉ?”
Thẳng đến khi hắn hàn huyên mấy câu với Hứa Triết Tự, sau đó Hứa Triết Tự lên tầng đưa cơm trưa, hắn mới thấy Bạch Hạo Duy đi ra từ sau một cây cột.
“Vừa rồi em chạy đi đâu thế?” Hắn buồn bực hỏi.
“Dây giày của em bị lỏng, em ngồi xổm xuống chỗ kia buộc lại ấy mà.” Bạch Hạo Duy chỉ về hướng cây cột mình vừa núp, giải thích. Anh không thể để Triết Tự phát hiện ra được, bởi vì cậu hoàn toàn không tin những lời anh nói, nếu để Triết Tự biết anh là đồng nghiệp của Tình Hoan thì không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì.
Có lẽ vì bảo vệ Tình Hoan, Triết Tự có thể lại đưa cô ấy đi nơi khác, đây là chuyện anh không thể chịu đựng được. Anh thật vất vả mới tìm được cô, thật vất vả mới có thể tiếp cận cô, anh không muốn lại mất cô!
“Vậy đi thôi.” Diệp Uy tin lời anh nói, hai người bước đi ra ngoài.
Mới đi vài bước, cánh tay Bạch Hạo Duy đột nhiên bị một người bắt lấy, tiếp theo, một giọng người nước ngoài nói tiếng Trung hào hứng nói–
“Duy, rốc cục tôi cũng tìm được anh rồi.”
Ngẩng đầu trông thấy một người cao lớn khôi ngô, người đàn ông ngoại quốc đó tầm ba mươi, bốn mươi tuổi đang giữ lấy cánh tay anh, lại trông thấy đối phương có cặp mắt xanh đang mừng rỡ kia, Bạch Hạo Duy bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu.
Người này sẽ không phải là……
“Nếu cô muốn mọi người thân thiện với mình, thì đầu tiên cô nên chủ động đối tốt với họ.”
Mấy ngày nay, Hứa Tình Hoan thường thường nhớ tới những lời này của Bạch Hạo Duy nói với cô hôm đó.
Cũng là mấy ngày nay, cô lục tục phát hiện, hóa ra Bạch Hạo Duy vì cô mà làm không ít chuyện, cô không chỉ dùng danh nghĩa của cô mua nhiều thứ mời các nữ đồng nghiệp ăn, mà còn giúp các cô ấy rất nhiều việc và đều nói là cô nhờ anh đi hỗ trợ.
Bởi vậy các nữ đồng nghiệp vốn không thân thiện với cô, bây giờ không chỉ không còn ác ý trêu cợt cô nữa mà khi gặp cô, còn có thể trò chuyện cùng cô.
“Cô ấy, phải cười nhiều vào, không cần cả ngày cứ mang bộ mặt lạnh băng như vậy, những người không biết, có thể sẽ nghĩ cô là người rất cao ngạo lại khó có thể thân cận.” Các cô ấy từng khuyên cô như vậy.
“Em đồng ý rồi?” Anh thấy có chút ngoài ý muốn, vui mừng nhìn cô.
“Trưa nay tôi mời anh ăn cơm.” Cô muốn cảm ơn anh, vì có anh nên cô không bị mọi người xa lánh nữa, làm cho mấy ngày nay cô ở công ty thật sự thoải mái.
“Được.” Anh vui vẻ đến ngây ngốc, không