Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Tác giả: KellyKil

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341089

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.

PHÒNG 103
- Cha! Sao cha có thể làm vậy với con chứ?
- Bạch Tiểu Vy! Cha đã nói rồi! Con cũng đã 24 tuổi rồi! Ta cần người dạy dỗ con tử tế! Liệu con muốn làm bà già ngồi xem tivi với 12 con mèo ư?
- Con không muốn! Con muốn nói với mẹ!
- Tiểu Vy! Cậu ta rất được! Sao con chưa gặp lại nghĩ không ổn?
- Rượu đỏ với mỹ nhân rất hợp. Nhưng sao em không thử ly cocktail của tôi?
Nhìn ánh mắt hắn, dễ hiểu được rằng hắn đã bỏ gì vào ly. Nàng khẽ nhếch môi:
- Tôi có quen anh?
- Qua đêm nay sẽ quen thôi! - Nam nhân vẫn cười
- Cút!
- Gì vậy mỹ nhân? - Nam nhân cúi xuống. Khuôn mặt gần sát mặt nàng.
Nàng cười như không. Đưa người về phía trước. Khung cảnh lúc này rất mị hoặc. Đám nam nhân đằng sau cũng ồ lên một tiếng như đã nắm chắc phần thắng.
- Tôi nói anh CÚT!
Lúc này khuôn mặt nam nhân đó méo xệch. Đứng lên đi về đám nam nhân, không quên ném cái nhìn khinh bỉ cho nàng. Nữ nhân viên tiếp rượu liền ra nói với cô, lời lẽ chứa đầy khinh bỉ:
- Này gái! Anh ta không trả thì gái phải trả tiền đi!
Nàng cười lạnh, khẽ ngẩng đầu. Nữ nhân viên lúc này đây mới nhận ra nàng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc:
- A!.. Bạch tiểu thư.. tôi.. tôi không nhậ... nhận ra...
- Nhận ra chưa? Nhận được rồi thì xéo!
- A.. v..vâng!
Nữ nhân viên quay đi, cô ta biết, qua ngày mai nàng sẽ không sống nổi dưới tay của ngài Bạch, muốn giữ mạng tốt nhất nên nghe theo Bạch tiểu thư. Đây là quy luật của nhân viên trong quán bar và sòng bạc lớn ở thành phố A.
Nàng bước ra khỏi quán bar. Nơi này thật sự ầm ĩ, hơn nữa cũng chẳng có ai làm nàng có thể vui được. Đi tới khách sạn Bác Kỷ, nàng rút điện thoại, bấm dãy số quen thuộc, không lâu sau một giọng nói từ bên kia vang lên:
- Alô!
- Đường Hi! Là mình!
- Nha đầu Vy Vy thối tha! Cậu đã ở đâu?
- Quán bar Sett!
- Á! Sao cậu có thể đến đó...
- Ừm!
- ... mà không có tớ!!
- Ờ ờ... Đường Hi! Mình hơi đau đầu! Khách sạn Bác Kỷ phòng bao nhiêu vậy?
- Phòng 301! Khi nào ổn thì gọi tớ nhé!
- Ừ! Tạm biệt!
Cúp máy, đầu nàng đang đau chết đi được. Sao nàng lại uống nhầm ly cocktail của tên nam nhân đáng chết kia chứ!
Đứng trước cửa phòng:
- Đúng rồi!
Nàng bước vào phòng. Không hề hay biết cửa đã mở trước..
" Cạch! "
Tức thì nàng bị ép vào tường. Nàng khẽ ngẩng đầu. Tối quá, không có đèn, nàng không nhìn được gì. Nghe hơi thở nóng rực phả trên cổ nàng, bàn tay không yên phận mà rũ bỏ đồ của nàng đi.
- Nữ nhân này! Thực sự là bé nhỏ nha!
Nàng nếu như lúc này còn lý trí sẽ không ngại mà cho tên kia 1 cái bạt tai. Thân hình nàng nhỏ hơn hay lớn hơn tên kia thì sao chứ. Đáng tiếc nàng lại không thể, thuốc kích thích trong ly cocktail đó rất mạnh. Nàng chỉ có thể đáp lại hắn bằng tiếng thở đứt đoạn:
- Ah... Dừ..dừng.. Dừng lại!! Ta đau chết mất...
- Đau?
- Đúng! Đúng vậy!! Đau chết đi được...
Sau trận hoan lạc đó, nàng cũng khó mà chịu được liền thiếp đi. Trong bóng đêm, hắn khẽ cười lạnh, ngón tay nghịch nghịch tóc nàng, nói 1 câu mà chỉ hắn nghe thấy:
- Đau lắm không? Nếu như hôm nay em đi với thằng đó ở quán bar, tôi khó có thể giữ được em.. Vy Vy à..






ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT CỦA TÔI?
Ôi, nàng bây giờ rất mệt mỏi, toàn thân đau nhức a. Khẽ cựa mình, nàng chưa kịp mở mắt vội. Chẳng cần quan tâm đêm qua có gì, nàng bây giờ là muốn ngủ. Khẽ thở dài, một mùi hương hoàn toàn xa lạ xông vào mũi nàng
" Cái gì vậy? Bác Kỷ mới nâng cấp phòng nghỉ à? Không đúng! Đây là mùi của đàn ông!! ĐÀN ÔNG??? "
Nàng mở mắt. Trước mắt là nam nhân hoàn toàn xa lạ đang ngủ cạnh nàng
1s
Hắn hơi ngạc nhiên rằng nàng lại dám trả lời, dường như nhận ra một điều. Xung quanh hắn một cỗ lạnh lẽo cũng giảm đi vài phần, rồi mất hẳn
- Xin lỗi! Tôi quên mất đó là em.
- Tôi làm sao? - Quên gì? Nàng và hắn gặp nhau rồi ư?
- Bạch tiểu thư! Em có thể thôi nhìn tôi được không? - Hắn có phần hơi khó chịu khi nàng cứ nhìn vào hắn như sinh vật lạ
- Được! Tôi cần nhờ anh giúp! Anh đã cùng tôi qua đêm! Anh không phiền nếu đi cùng tôi 1 chuyến gặp Bạch Đỗ cha tôi không?
Hắn như đã biết trước câu hỏi của nàng, cười lạnh. Hắn nhìn nàng, nàng rất nhỏ, đến nỗi hắn có thể ôm trọn nàng, nhưng không vì thế mà giảm đi sức hút quyến rũ. Đôi chân thon dài, thẳng tắp. Tỉ lệ đường cong hoàn hảo khiến hắn phải động lòng. Khuôn mặt thì khỏi chê: đôi mắt to tròn, hàng lông mi cong dài, chóp mũi xinh xắn, đôi môi mọng đỏ. Hắn trong tâm đã quyết định, đây là bảo bối tốt nhất chỉ nên dành riêng cho hắn, nếu còn ai cướp đoạt thì tất sẽ không giữ được mạng sống.
- E hèm! Anh gì đó! Anh có thể thôi nhìn tôi được không? Cái nhìn này không giống tôi nhìn anh lắm đâu!
- Thứ lỗi! Chỉ là em mê người quá! Thấy mỹ nhân mà không động lòng thì tôi không còn là thằng đàn ông nữa rồi! - Hắn cười, đôi mắt chứa đầy ẩn ý
Nàng cũng cười, cúi xuống nhặt bộ đồ của mình. Nàng không nên tiếp tục nhìn vào mắt hắn, mắt hắn rất sâu. Bạch Đỗ mẹ đã nói với nàng rằng