
Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu
Tác giả: KellyKil
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341181
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1181 lượt.
br>Tiểu Vy nhìn mọi người trong phòng họp, lại nhìn hắn, rồi lại nhìn mọi người. Nếu như nàng phá hắn, hắn sẽ không ngại ném nàng đi có phải không?
- Phong, muốn chơi xếp hình!
Hắn nhướn mày nhìn nàng. Tiểu Vy từ năm đó được hắn cưng chiều, giờ hoàn toàn ỷ lại hắn, hiện tại trẻ con đến nỗi một đứa 5 tuổi còn chịu thua.
Bất quá, ai bảo hắn thương nàng quá đi?
- Đem lên! – Hắn vẫn để nàng ngồi trên đùi mình, đưa giọng ra lệnh với thư ký.
Thư ký gật đầu, trịnh trọng cúi chào hắn và nàng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Quản lý vẫn tiếp tục công việc của mình, thông báo cho hắn về giá cổ phần, ngân phiếu, cổ phiếu quỹ,…
Tiểu Vy chán nản dựa vào lòng hắn, bộ dáng tựa như sắp ngủ.
Lãnh Phong một tay ôm nàng, tay còn lại lấy một cốc cà phê hiệu Starbucks đưa cho nàng.
- Tổng tài, của Bạch tiểu thư! – Thư ký đi đến, đặt đến trước mặt nàng một hộp cỡ trung bình, sau đó đứng bên cạnh, nhận được lệnh của hắn mới dám đi về chỗ của mình.
Hai mắt Tiểu Vy sáng lên. Lúc đầu nàng chỉ cố làm hắn khó chịu, nhưng mà hộp xếp hình này không như thường nha. Mảnh ghép nhỏ, không có hình gì cả, màu sắc màu trắng như nhau.
Lãnh Phong thấy nàng chăm chú nhìn hộp, mỉm cười dịu dàng, đưa tay đẩy văn kiện cùng cốc cà phê của mình sang bên cạnh, rồi đổ những tấm ghép ra.
Trên bàn của tổng tài lớn hiện tại tràn lan những miếng ghép hình nhỏ, nhìn qua, giống là cho trẻ con chơi hơn.
- Woa, cái này thật nhiều nha! – Tiểu Vy ngồi trong lòng hắn hưng phấn, nàng trước đây chưa từng chơi thử loại như vậy.
- Ngoan, để anh làm việc! – Hắn ở bên tai nàng dịu dàng nói, tay vô thức đùa nghịch tóc nàng.
Tiểu Vy gật gật đầu, tay lấy đại một miếng ghép, đặt ở giữa, cứ như vậy ngồi trong lòng hắn ghép hình.
Mỗi mảnh ghép màu trắng chỉ cỡ bằng nút chai nhỏ, đằng sau có ghi số, với cái này, người chơi ban đầu sẽ dễ dàng hơn, càng về sau, độ khó sẽ tăng lên, số mảnh ghép cũng nhiều hơn, người chơi cái này sẽ rất cần sự kiên nhẫn và thời gian.
(Tác giả Kelly: Ta lấy từ ý tưởng bộ ghép hôm qua ta chơi, ta chơi được 15 phút, không nhịn được lại bới lộn nó ra T^T Chơi cái này thực muốn tức điên luôn =o=!)
Tiểu Vy chăm chú xếp hình, miệng nhỏ khẽ mấp máy lời bài hát “Tuyết Hoa Hồng Mai” trong bộ phim “Bộ Bộ Kinh Tâm”.
Cả căn phòng yên lặng, thỉnh thoảng là nàng cao hứng, khẽ hát lớn thêm một chút, chất giọng nàng ngọt ngào, nghe qua rất êm tai, khiến cho tâm tình căng thẳng của cục trưởng phòng và quản lý ở đây cũng giảm đi không ít.
Tiểu Vy tỉnh dậy, khẽ cử động eo đau nhức.
Đều là tại tên nam nhân chết tiệt kia! Ép nàng quá đáng mà!
Nàng xoay người, phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã lạnh băng, hắn đã đi lâu rồi.
Nàng chuẩn bị xong xuôi mới bước xuống lầu, trên tay không quên cầm hộp xếp hình hôm qua.
- Quản gia Bình, Phong đâu?
- Nghe cho kỹ, nếu ông làm cô ấy bị thương, sẽ không yên ổn với tôi đâu!
Nam nhân ngồi khuất trong bóng tối nói vọng ra, nghe qua đầy sự áp bức.
- Ngươi có cần chỉ vì một nữ nhân mà tự hành hạ mình như vậy không?
Người đàn ông đứng trước mặt nam nhân này khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu, rốt cuộc tại sao chỉ vì nàng mà hắn lại tự hành mình đến như vậy? Hắn si tình vậy sao?
- Không cần nhiều lời, đi đi! – Từ Trí dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, mi tâm đau nhức khẽ giật nhẹ.
Hắn thật sự không thể để mất nàng thêm lần nữa. Nếu không được, hắn làm sao sống được? Làm sao hắn có thể chấp nhận ánh mắt sợ hãi cùng cảnh giác kia của nàng được?
Nếu nàng không muốn, hắn buộc lòng phải ép nàng.
Ép nàng ở bên hắn, mãi mãi!
- Nhớ cuộc hẹn của chúng ta, 3 giờ! – Người đàn ông kia xoay người nói.
- Ừm.. Anh ấy có nói thêm gì không? – Tiểu Vy đứng trước mặt tài xế khẽ hỏi.
Tài xế lúc này lắc đầu, thành thật:
- Thưa tiểu thư, ngài ấy chỉ dặn tôi đưa tiểu thư đến, ngoài ra không còn gì thêm.
- Phiền chú.. nói tôi không đi có được không? Hôm nay tôi thực sự không khỏe. – Nàng bày ra khuôn mặt mệt mỏi.
- Cái này.. có lẽ ngài ấy sẽ không vui. – Tài xế tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của ông chủ liền đổ mồ hôi lạnh. Đời nào hắn dám không nghe lời ông chủ?!
- Vậy… được rồi! – Nàng nhìn bộ mặt sợ hãi của tài xế, không cam lòng bước vào xe đi đến Lạc thị.
“Ding!”
Tiểu Vy mở điện thoại, nhìn dãy số lạ, mày liễu khẽ cau lại.
Là ai gọi đây?
- Alô?
Nhưng đầu kia chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Nàng trong lòng dù tò mò nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại:
- Xin hỏi ai ở đầu bên kia?
- Vy..
- Ai vậy? – Tiểu Vy mày cau chặt lại, vội vàng hỏi. Giọng bên kia thật khàn! Là giọng đàn ông.
- Vy, là anh..
“Két!!!”
* * *
“Ding! Ding!”
- Chuyện gì? – Lạc Lãnh Phong nhấc điện thoại, mở đầu bằng giọng nói lạnh lùng.
- Lạc tổng, có vị tiểu thư tên Hoan Kiều nói muốn gặp ngài! - Ở đầu kia, thư ký dùng giọng cung kính thông báo.
Hoan Kiều?
Hắn nhớ có một lần đưa danh thiếp cho cô ấy khi ở thành phố D. Lần này có việc gì sao?
- Đưa cô ấy vào! – Hắn hướng phía điện thoại ra lệnh, sau đó