
Tác giả: Thần Hi
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134740
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/740 lượt.
tay.” Người phụ nữ kéo khăn che mặt ra, biểu tình trên mặt hết sức nghiêm túc.
“Em? Không được.” Người đàn ông nghe lời cô nói xong thì không nghĩ ngợi nhiều liền lớn tiếng từ chối.
“Tại sao? Em cũng muốn giúp một tay!”
Anh dám từ chối cô, người này lại là người chồng thân yêu của cô chứ.
“Chuyện này khi về nhà chúng ta sẽ thảo luận lại, em không nên ầm ĩ ở đây.” Người đàn ông phát hiện có không ít người đang nhìn họ nên nhăn mày không vui nhắc nhở cô.
“Biết rồi! Tiểu Hồng ở dưới đất mà biết chắc cũng nhảy dựng dậy mà mắng em.” Tâm tình của người phụ nữ chùng xuống, khóe mắt lại phiếm hồng.
“Tư Di…”
Nhìn vợ mình lộ ra vẻ mặt cô đơn, Ngụy Bắc không nhịn được giơ hai cánh tay ra ôm cô vào lòng.
“Bọn họ tại sao có thể đi trước! Đã nói là bốn người sẽ sống cùng nhau, tại sao bọn họ không giữ lời hứa?” Bạch Tư Di dựa vào trong ngực chồng rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà khóc rống lên, trong giọng nói ngoài sự trách cứ còn có sự nhớ nhung.
“Anh biết, anh biết…” Hùng Ngụy Bắc ôm chặt lấy Tư Di, để cô phát tiết nỗi buồn trong lòng.
“Dì Bạch.” Cậu thiếu niên đột nhiên đến trước mặt hai người.
“A Long...” Bạch Tư Di nhìn cậu bé trước mắt, trong lòng tràn đầy vẻ thương cảm. Cô rời khỏi lồng ngực của chồng đi về phía cậu bé, vươn tay ôm cậu vào lòng.
“Dì Bạch, đừng khóc.” Trên mặt cậu bé xuất hiện vẻ đau thương nhưng ngay sau đó lập tức biến mất.
Bạch Tư Di hết sức đau lòng, cô ôm chặt lấy cậu bé.
“A Long, đừng lo lắng, chú Hùng sẽ bảo vệ con, dì tuyệt đối sẽ không để cho ai chạm đến một sợ lông tơ của con.”
Bạch Tư Di nhìn cậu bé rõ ràng là đa lòng mà lại cố tỏ vẻ kiên cường, Ngụy Bắc Hùng vỗ vỗ vào vai cậu như một lời đảm bảo.
“Dạ.” Cậu bé hơi gật đầu, cậu thề, cậu nhất định sẽ báo thù cho ba mẹ, nhất định…
“Anh.” Một giọng nói nhỏ vang lên đem Mộ Long đang chìm đắm trong thù hận tỉnh lại.
Mộ Long cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lẽo từ từ biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng nhàn nhạt.
Bên miệng anh hiện lên nụ cười, anh dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Mưa mùa hạ kéo dài không ngớt, bầu trời là một mảng sương mù mờ mịt.
Trong mộ viên, người từ từ giảm bớt đến cuối cùng, chỉ còn lại bốn người bọn họ đứng trước mộ, thật lâu thật lâu sau mới rời đi…
“Bán cho tôi hai viên kem chocolate, cám ơn.” Ngụy Đồng Đồng đứng trước tiệm kem, lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ.
“Vâng.” Nhân viên phục vụ trả lời.
Ngụy Đồng Đồng trả tiền, vui vẻ cầm cây kem. Ánh mắt trời khẽ rọi lên gương mặt ửng hồng làm cô như một đóa hoa đẹp rực rỡ.
“A…A…” Cô thỏa mãn liếm kem trên tay và ngâm nga một bài hát nào đó không biết tên.
“Tiếp theo đi đâu đây?” Đồng Đồng đứng ở ngã tư đường lầm bầm lầu bầu nói. Cô nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, giống như là không quyết định được.
Đồng Đồng đi đường tắt, bỗng nhiên có tiếng khóc của mấy nữ sinh vang lên, cô tò mò dừng bước lại nhìn vào bên trong.
“Không, không cần, chúng tôi không phải cố ý, thật xin lỗi!” Một đám người vây quanh mấy nữ sinh. Trên tay họ là những hình xăm thật ghê rợn.
“Tụi bây cho là nói tiếng xin lỗi là hết chuyện sao?” Một tên cao to trong số đó đi về phía mấy nữ sinh.
“Đại ca, đừng nghe mấy con này nói nhảm nữa, em nghĩ nên bắt tụi nó về, vừa đúng lúc trong tiệm thiếu người không bằng để tụi nó thế vào.” Người hầu số một xoa xoa tay, đôi mắt nhìn thẳng vào những nữ sinh kia.
“Không, không muốn! Chúng tôi có tiền, anh, anh muốn bao nhiêu, chúng tôi sẽ đưa cho anh hết.” Một người trong đám nữ sinh sợ hãi rút ví ra, trong mắt hoảng sợ đến tột độ.
“Tiền?” Người đàn ông cao to hừ một tiếng, phun nước miếng ra rồi vươn tay nắm cần cổ của cô nữ sinh đó, nhìn một cách hung tợn.
“Tao cho mày biết, đôi giày này trên đời chỉ có một đôi, là đại ca tao cho tao mày cho là dùng tiền có thể mua được sao?”
“Hu… hu… hu…” Cô nữ sinh dùng sức giãy giụa, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
“Đừng nói nhiều nữa, dẫn mấy đứa này đi thôi!” Người đàn ông không muốn nói nhiều, hắn vươn tay muốn lôi kéo mấy nữ sinh đi.
“Đại ca, anh xem, có một cô gái muốn cản đường chúng ta.” Người hầu thứ hai nhìn thấy Đồng Đồng ở đầu đường, cô đang dùng cặp mắt tò mò nhìn họ.
“Này! Mấy đại ca à, mấy anh đang làm gì vậy? Mấy chị gái kia khóc thật đáng thương mà.” Đồng đồng cầm cây kem trên tay ăn sạch, sau đó vỗ vỗ tay đứng lên, mặt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào những người đàn ông kia.
“Con nhóc kia, không phải chuyện của ngươi, nhanh về nhà bú sữa mẹ đi!” Một tên côn đồ trong số đó trào phúng nói.
Mà lời của hắn, cũng chọc mấy người khác cười to.
“Ai nói tôi là con nhóc? Các người thật là chết đến nơi cũng không biết sợ.” Đồng đồng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt chứa đựng sự chán ghét và khinh thường.
“A! Sợ quá đi, anh mày sợ rồi này.” Mấy gã đàn ông làm bộ sợ hãi, cố ý châm chọc cô.
“Đại ca, em thấy thân hình của nhỏ này cũng được, mang nó theo luôn đo.” Một tên khac