
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134695
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.
g ngốc nghếch, bởi vì ở triều đại kia của bọn anh chỉ làm tiệc mừng thọ, không có bánh sinh nhật gì. Em nên nói sớm với bổn vương một chút, như vậy bổn vương cam đoan sẽ cho em một bữa tiệc mừng thọ vô cùng linh đình.”
Tiệc mừng thọ? Nghênh Xuân thiếu chút nữa đã gục rồi, cô vốn tức giận lại sắp bị hai chữ này làm hại bật cười.
“Em gọi điện thoại cho anh, chính là hi vọng anh có thể nhanh chóng về nhà, nhưng không có nghĩ đến. . . .”
“Bổn vương là đại ngu ngốc đúng hay không?”
Cô cúi đầu không nói gì.
“Nhưng bổn vương vẫn muốn nói, là người đàn bà kia cố tình theo tới. Nếu bổn vương biết hôm nay là sinh nhật em, bổn vương sẽ đem người không liên quan bên người đuổi đi hết, để cho em nhìn đến chỉ có bổn vương, không có người khác.”
“Bây giờ còn tới kịp a!”
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng lại nghiêm túc của cô, Lan Tĩnh thực hận chính mình vừa rồi cư nhiên thô bạo đối đãi cô, anh nhịn không được đau lòng vuốt ve dấu hôn bị anh khắc.
“Đau không? Thực xin lỗi.”
Đại Vương gia lại tự nói xin lỗi? Nghênh Xuân có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Vừa rồi anh dọa hỏng người ta.” Cô nhịn không được nũng nịu.
“Em cũng dọa hỏng bổn vương rồi, bổn vương còn tưởng rằng có tình địch gì xuất hiện muốn tranh em với bổn vương.”
“Ai tranh thắng được anh a!” Cô cãi lại, lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giống như người trước mặt là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt.
“Bổn vương rốt cuộc biết tại sao bổn vương phải đi tới thời đại này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em mà đến.” Anh thâm tình chân thành nói.
Nghênh Xuân đột nhiên không khống chế được ôm chặt lấy anh, đem mặt mình thật sâu chôn ở trên lồng ngực anh, nghẹn ngào nói “Em không muốn anh rời bỏ em, em không muốn.”
“Bổn vương biết, bổn vương đương nhiên sẽ không rời bỏ em.”
“Anh cam đoan?” Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi.
“Đương nhiên, bổn vương cam đoan.” Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Nghênh Xuân cũng không để ý tất cả nghênh hợp với anh, đáp lại anh.
“Chân em mềm nhũn.”
“Để cho vi thần ôm người hồi phủ đi!”
Cô mềm mại để anh ôm trở về nhà. Hai người lại thân ái, lần này là thân thiết dịu dàng, là thong thả chia sẻ .
Thẳng đến lúc bọn họ rốt cuộc vô lực thừa nhận, cuối cùng cuồng dã kết hợp, mệt mỏi ôm nhau ngủ thật say.
Nghênh Xuân biết mình yêu Lan Tĩnh, cực kỳ cực kỳ yêu anh đến độ không thể tự kềm chế. Cho nên mới phải càng ngày càng để ý đối với thành công của anh. Càng vô cùng để ý đối với cô gái mỗi buổi tối cùng trở về với anh.
Phim truyền hình anh diễn được tung ra, lập tức tạo nên tiếng vang thật lớn. Chẳng những làm cho anh trở thành minh tinh tỏa sáng, càng thêm nhiều người mê điện ảnh ở ngoài cửa nhà chờ đợi, trình độ điên cuồng khiến cho người ta cảm thấy rất khó tin.
Chỉ là, anh càng bận rộn, càng được hoan nghênh, càng khiến cho cô thêm sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi anh, lo lắng ngộ nhỡ thân phận thật của anh bị phát hiện. . . . Có lẽ sẽ vĩnh viễn rời khỏi cô.
Quan Nghênh Xuân, mi hẳn là cũng nên có tự tin đối với chính mình mới đúng, làm sao có thể không có tin tưởng như vậy?
Cô vọt tới trước gương to nhìn ngắm chính mình. Tuy rằng quần áo thực sạch sẽ, ăn mặc cũng đều thực chỉnh tề thích hợp nhưng lại giống một cái bánh mì vô vị.
Biết gọi piz¬za đến ăn, còn mua bình lớn Cô¬ca cùng chân gà, thật sự là vật vượt qua chỗ.
“Tối hôm nay con cùng mẹ xem phim kinh dị thật là có hiếu tâm. Trước kia muốn con cùng xem, quả thực còn thống khổ hơn đem con ra giết.”
“Cái gì ạ?”
“Rủa oán đấy! Con không sợ à?”
Lúc này Nghênh Xuân mới lấy lại tinh thần, nhìn TV, vừa vặn nhìn thấy tiểu nam hài trắng nõn há miệng về phía màn ảnh lao thẳng vào cô. . . .
“A!” Sau một tiếng thét chói tai, Nghênh Xuân lập tức ngất xỉu.
“Chuyện gì xảy ra, cãi nhau?” Lan Khang vừa rời khỏi máy tính, đi đến phòng khách cầm lấy một miếng piz¬za cắn một cái.
“Nghênh Xuân nhà chúng ta không có can đảm, bất quá vừa nhìn thấy tiểu nam hài thiếu máu liền té xỉu .”
“Vậy sao?” Lan Khang quay đầu nhìn màn ảnh một cái, sau đó cũng liền té xỉu theo.
“Sự tình gì cãi nhau như vậy? Hả? Không thể nào? Nhị vương gia thần thần bí bí cũng xuất quan? Bất quá sao anh ta té xỉu rồi?” Nghênh Thu cũng vừa sáng ngời đi ra. Cô đang chuẩn bị thi cuối kỳ, hiện tại nghỉ ngơi một chút đi tìm ăn.
“Mẹ cũng không biết, chỉ là nhìn TV một cái mà thôi.” Quan mẹ nhún vai nói.
“Oh!” Nghênh Thu theo tay của mẹ nhìn hình ảnh trong TV một cái, sau đó thân mình cứng đờ, lập tức té ngã ghé vào trên người Lan Khang.
“Quá khoa trương đi? Tiểu nam hài thực đáng yêu a!” Quan mẹ vẻ mặt buồn bực.
“Lăn tăn cái gì?”
“Tam vương gia, cậu không nên ra đây, nếu nhìn TV, tuyệt đối sẽ té xỉu.” Cũng đã ngã ba người rồi, không phải hay nói giỡn đâu!
“Cái gì TV. . . . . . A!”
Không còn kịp rồi, lại một người nữa bị sợ bất tỉnh.
“Hoàn hảo hôm nay Nghênh Hạ cùng Đại vương gia tăng ca, bằng không người cả nhà đều bị dọa bất tỉnh.” V