
Tác giả: Trạm Lộ
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134711
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/711 lượt.
a, ta còn nhỏ lắm."
Chu mẫu vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn sáng loáng của nữ nhi: "Tới tuổi nên lập gia đình rồi, thời điểm ta lớn như ngươi, đã gả cho cha ngươi rồi, nhưng nương thật lo lắng, ngươi là khuê nữ tốt như vậy, vạn nhất ngươi gả cho người xấu, nương cả đời đều không thể an tâm."
Mặt của nàng càng nóng rồi, làm nũng liều mình hướng ngực nương chui vào, "Nương, nào có người như vậy khoe nữ nhi nhà mình?"
Vỗ nhè nhẹ lưng nữ nhi, trong nội tâm Chu mẫu cũng đang nặng nề thở dài. Nàng là nữ nhân tốt như vậy, chẳng những hiếu thuận cha mẹ, hơn nữa còn chịu khổ nhọc, chỉ mong trời xanh có mắt vì nàng tìm được một vị hôn phu tốt. . .
Hoàng Phủ Mông đi vào hậu hoa viên, trong viên một mảnh náo nhiệt, hai vị muội muội Hoàng Phủ Nam cùng Hoàng Phủ Tuệ đang tranh đoạt một đóa Hải Đường mới nở.
Quốc hoa của Đông Nhạc quốc vẫn là hoa sơn chi, chỉ là hai năm qua hoàng thượng từ hải ngoại bỏ số tiền lớn mua một ít giống hoa mới, Hải Đường cánh nhỏ như tơ chính là một trong số đó.
Hoàng Phủ Tuệ nắm thật chắt cành hoa, bất mãn kêu lên: "Hoa này là ta nhìn thấy trước, Ngũ tỷ ngươi vì cái gì phải tranh đoạt với ta?"
Hoàng Phủ Nam cười hì hì nói: "Muội muội tốt, tỷ tỷ thật sự rất yêu mến, ngươi trước hết nhường cho ta a, nhìn lại nội cung của ta, trâm vòng trang sức, mặc ngươi chọn một vật đi, được không?"
Lúc này vừa vặn nhìn thấy Hoàng Phủ Mông đến gần, nàng lập tức cầu cứu, "Nhị ca, ngươi mau tới quản Ngũ tỷ, cho dù thấy đẹp cũng không nên cướp vật của người thân a."
"Chuyện này. . . Chính ngươi nói với Vương đại nhân ở Hình bộ không được sao, hắn dám không cho ngươi thể diện à?" Hoàng Phủ Thiện nhăn mày: "Giữa ban ngày ban mặt, lại có người dám động thủ với vương gia?"
"Hơn nửa đêm mới động thủ." Hoàng Phủ Mông bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Đối phương thật không biết trời cao đất rộng, thật hy vọng người chủ mưu phía sau có thể tự mình hiểu lấy, chớ theo sau ta, nếu không để ta điều tra ra, làm lớn chuyện, hắn có thể có lợi ích gì? Đại ca, ngươi thấy ta nói đúng không?"
Hắn mặt trầm xuống: "Chuyện này ta còn muốn hảo hảo điều tra thêm, tại trong kinh thành, lại có chuyện lớn như vậy, nếu để cho phụ hoàng biết thật không ra gì!”
Hoàng Phủ Mông tiếp tục cười nói: "Đại ca yên tâm, chuyện này ta đương nhiên không nói cho phụ hoàng, miễn cho lão nhân gia ông ta quan tâm lại thương tâm. Ta đây cho dù đã đòi được công đạo, sau này nếu còn có phiền toái đến đại ca, đại ca ngàn vạn đừng chê ta phiền." Hắn tươi cười chân thành nói xong, khóe mắt dư quang vừa vặn liếc về một đạo bóng hình xinh đẹp vừa mới đi vào sân nhỏ, lớn tiếng nói: "Ta đã nói một ngày tốt như vậy, Thu Hoằng không đến thực là đáng tiếc, vừa nghĩ tới ngươi, ngươi đã tới." Nói xong liền bước nhanh nghênh đón.
Lưu Thu Hoằng, nữ nhi của Hộ bộ thượng thư Lưu Nham Tùng, bởi vì rất được hoàng hậu yêu mến, cho nên từ nhỏ đã theo đám hoàng tử công chúa bọn họ đọc sách trong cung, cùng Hoàng Phủ Mông cũng coi như là thanh mai trúc mã, gần đây tất cả mọi người đều nghe nói nàng bị chỉ hôn cho hắn, vì vậy Hoàng Phủ Tuệ dẫn đầu từng bước tiếp cận, đối mặt trêu ghẹo: "Thu Hoằng tỷ, chúc mừng ngươi a, cũng sắp làm chị dâu ta rồi, ta là người đầu tiên đến chúc, có phải nên có phần thưởng gì?"
Tính tình nàng không màng danh lợi, cả người thanh đạm như cúc mùa thu, phong tư yểu điệu, thần thái động lòng người, nghe Hoàng Phủ Tuệ trêu chọc như vậy, môi son bĩu một cái, đưa tay điểm nhẹ dưới chóp mũi của nàng: "Ngươi thật nhiều lời."
Hoàng Phủ Mông lúc này cũng đi đến trước mặt Lưu Thu Hoằng, một phen đẩy Thất muội ra: "Tiểu hài tử chạy nhanh đi chơi, ta cùng Thu Hoằng tỷ của ngươi còn có chính sự cần nói." Nói xong liền kéo nàng đi ra ngoài.
Ra ngự hoa viên vừa đi mười bước, nàng mới thấp giọng nói: "Ta nghe nói ngươi bị tập kích đêm qua sao?"
"Ai nói với ngươi, lão Tứ?" Hoàng Phủ Mông cười cười: "Miệng hắn nói cũng thực nhiều."
"Làm sao có thể đột nhiên xảy ra loại sự tình này, ngươi biết là ai làm sao?" Lưu Thu Hoằng lo lắng hỏi.
"Bây giờ còn chưa xác định, ta mới hướng đại ca phá núi động hổ một chút."
Nàng cả kinh: "Làm sao ngươi có thể nói với Thái tử? Bất luận là vấn đề này có quan hệ với hắn hay không, hắn đều có thể phủ nhận tất cả, ngươi cẩn thận phá núi động hổ không thành, ngược lại đánh rắn động cỏ."
"Mặc dù ta không được như ngươi, Chư Cát (Gia Cát Lượng) cô nương túc trí đa mưu, nhưng cũng không phải là không hiểu chuyện, ta sớm nói qua, đại ca không có người tâm phúc, việc này nếu có quan hệ với hắn, nhiều nhất là cùng thủ hạ của hắn có liên can, hắn không có can đảm tới giết ta, hiện nay ta chỉ nhắc nhở hắn một chút, cho hắn nhìn kẻ thế thân đó, không nên cùng ta đấu tâm cơ."
Thấy hắn vẻ mặt không sợ chết lại khinh thường, nàng không khỏi buột miệng cười: "Ngươi chính là tính tình như vậy, lấy bạo chế độc, luôn không đổi được, ta thấy ngươi là cố ý làm cho thái tử khó xử."
"Tùy ngươi nói như thế nào." Hoàng Phủ