XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vương Gia Sợ Vợ

Vương Gia Sợ Vợ

Tác giả: Cầu Mộng

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134822

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/822 lượt.

t khiển trách hắn.
“Nương tử --”
“Thân thể ta không thoải mái, đi về trước .” Nếu đã mất khống chế, Tô Linh Linh đơn giản không ủy khuất chính mình ở địa phương có không khí quỷ dị này nữa, nàng phải đi về ngủ.
“Nương tử, đợi bổn vương chút --”

Vợ chồng Tấn vương vì thế ở trước mắt bao người, một trước một sau ly khai.
Hôm sau, kinh thành bắt đầu có tin đồn Tấn vương sợ vợ, Tấn vương phi ghen tị.
Phụ thân thăm con gái, vốn là chyện thiên kinh địa nghĩa, cực kỳ bình thường.
Bất quá, Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều tựa hồ không cho là như vậy, bởi vì Tô lão tướng gia đã ở trước cửa Tấn vương phủ đi thong thả tới tới lui lui cả nửa ngày, thỉnh thoảng liền nhìn hai thị vệ vẻ mặt nghiêm túc canh cửa lớn mà thở dài.
Ông chỉ là muốn thăm con gái một chút xem được không, vì sao con rể ông lại đề phòng ông như phòng kẻ cướp?
Thật sự không nghĩ ra, cho nên ông đành phải ở lại trước cửa Tấn vương phủ tự hỏi.
Sau ngày con gái về nhà thăm bố mẹ rồi rời đi, tuy rằng cùng trong kinh thành, ông rốt cuộc không có con gái bảo bối, ngày thường vào triều bận việc… quốc sự cũng thôi, khó được có vài ngày nhàn hạ lại đây thăm con gái, lại bị Tấn vương cự cho ngoài cửa.
Lúc này đây, ông không bao giờ muốn dẹp đường về phủ như trước nữa.
Dựa vào cái gì? Ông chỉ là đem con gái gả đi ra ngoài, cũng không phải bán đi, chẳng lẽ qua phủ nhìn xem cũng không được? Thiên hạ không có đạo lý như vậy, nhà hoàng đế đương nhiên cũng không thể không nói đạo lý như vậy.
“Đi vào nói cho Vương gia, hôm nay lão phu không gặp được Vương phi sẽ không đi!” Hắn quyết định cùng con rể lên mão (hai chữ cuối ta bó tay, nhưng ta nghĩ nôm na là đấu nhau).
Lập tức có người phụ trách đi vào thông báo, còn lại người kia vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như trước, cùng đương triều tướng gia mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Nói cho tướng gia, hôm nay thân thể Vương phi không khoẻ, không gặp khách lạ.”
Thị vệ phụ trách truyền lời về nói lại không sót một chữ.
“Lão phu là cha Vương phi của hắn, là khách lạ sao?” Tô lão tướng gia phẫn nộ.
Vì thế, thị vệ số khổ lại chạy đi vào làm ống loa, hai thị vệ cứ như vậy luân phiên chạy vào chạy ra túi bụi đảm đương làm ống truyền lời, mà Tô lão tướng gia cùng Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều thì càng lúc càng đấu võ mồm đến bất diệc nhạc hồ (dễ sợ, kinh khủng).
Đang làm cái gì vậy?
Tô Linh Linh làm xong việc sau hoa viên cả người ra đầy mồ hôi đang định trở về phòng thay quần áo, buồn bực nhìn hiện tượng quái dị ở sân trước.
“Vương phi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Ánh mắt hạ nhân lóe ra.
Nhất định có vấn đề. “Nói.”
Đắn đo xong, hạ nhân lập tức quyết định trả lời chi tiết, “Tô thừa tướng đến đây, ở ngoài cửa phủ.” Tuy nói Vương gia có thực lực đem Vương phi ăn gắt gao, nhưng Vương phi càng dữ, Vương gia lập tức chỉ có phần tùy theo, cho nên kết luận chính là đứng ở bên Vương phi tuyệt đối đáng tin cậy.
“Cái gì, cha ta đến đây?!”
Cái này nàng cũng bất chấp trở về phòng thay quần áo, trực tiếp nắm làn váy lên chạy vội về phía cửa phủ…
“Cha --” Người chưa đến tiếng tới trước.
Tô lão tướng gia vừa nghe đến thanh âm liền vui mừng nhếch đuôi lông mày.
Sau một lát, không ngoài dự đoán, một đạo bóng người lao ra từ trong vương phủ, cho ông một cái ôm chặt nhiệt tình.
“Cha, sao người lại đến?”
“Nhớ con.”
“Con cũng nhớ cha, đến đây sao lại không đi vào?”
Nhắc tới việc này, Tô lão tướng gia liền một bụng bực tức, hừ một tiếng, “Vương gia không chào đón ta.”
Nàng khó hiểu nhìn phụ thân.
“Hắn nói ta là khách lạ, con không có phương tiện gặp.”
“Hắn mới là người ngoài ấy, để ý đến hắn làm gì! Cha, chúng ta đi vào.” Tô Linh Linh vẻ mặt giận dữ khoác cánh tay phụ thân đi vào trong.
“Vẫn là Linh Linh của cha ngoan.”
“Đương nhiên, con chỉ có một người cha thôi.”
Tô cha con phụ từ nữ hiếu, tương thân tương ái tiêu sái vào phủ Tấn vương.
“Nàng cũng chỉ có một trượng phu đấy.” Đột nhiên, có người phát ra tiếng động bất bình.
Cha và con gái ngẩng đầu nhìn liền thấy Tấn vương không biết tới từ khi nào, sắc mặt nghiêm chỉnh không tốt nhìn bọn họ.
Tô Linh Linh nghiêng đầu mấp máy môi, nói thầm, “Nếu ngươi viết phong hưu thư, ta còn có thể có cái thứ hai.”
Lời nói kinh hãi thế tục như thế, làm cho Tô lão tướng gia nhìn quen sóng gió cũng nhịn không được lảo đảo một chút. Quả nhiên hắn rất buông thả nha đầu kia , lời này…
Tấn vương và vài vị thị vệ đứng gần đó lỗ tai rất thính nên đều đem câu nói thầm không lớn nhưng cũng không phải rất nhỏ kia nghe vào trong tai, nhất thời tất cả thị vệ đều đang từng bước lui về phía sau không ngừng.
“Vương, phi” Long Kí Vân một chữ một chữ âm trầm nói, “Nàng, nói, cái gì, vậy?”
“A, cha, hôm nay thời tiết thật tốt, con câu cá cho người ăn được không?” Tô Linh Linh giống như không có việc gì nói với phụ thân của mình.
Lão tướng gia thập phần phối hợp. “Tốt.”
“Tô Linh Linh --”
Nàng thực vô tội nhìn qua, “Chuyện gì, Vương gia?”
“Nàng --”
“Cha, gần đây cơn