
Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341974
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1974 lượt.
ông nổi, cậu quơ tay, đôi mắt mở tròn, nhìn chằm chằm kẻ tội đồ đang nắm lấy áo cậu, phẫn nộ nói: “Tên nam nhân bạo lực kia, ngươi thả ta ra.”
Thấy bộ dạng Lee Sung Min giương nanh nhe vuốt, khóe môi Jo Kyu Hyun khẽ co giật, qua một lúc sau, mới ném cậu xuống đất, lạnh lùng nói: “Lee Sung Min, ngươi to gan lắm! Ngươi dám chơi khăm bổn vương?”
Chơi khăm? Lee Sung Min sờ sờ cái mông bị ngã thành hai cái của mình, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đen lại, phẫn nộ đáp: “Nam nhân thối, ngươi đừng ăn nói bậy bạ, ta và ngươi là thanh thanh bạch bạch, một thiếu niên ngoan như ta, sao lại đi chơi nam nhân chứ? Mà có chơi đi nữa, cũng phải lựa chọn kĩ, sao lại là ngươi một tên đáng chết…”
Thấy mặt Jo Kyu Hyun ngày càng đen hơn trước, Lee Sung Min cuối cùng cũng nuốt ba chữ nam nhân tồi vào lại.
“Được, được lắm!” Jo Kyu Hyun cắn răng nghiến lợi, cơ hồ như nói ra hai câu ấy từ kẽ răng, hắn bước đến phía trước vài bước, trước mặt Lee Sung Min nửa cúi thân hình cao to xuống, đưa tay nắm lấy chiếc cằm mỏng manh của Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Bổn vương còn tưởng ngươi là đứa điên, không ngờ rằng, ngươi căn bản không điên! Đúng là tốt thật! Lee Sung Min, bổn vương sẽ cho ngươi biết, kết cục chọc giận bổn vương là thế nào!”
Nhìn thấy ánh mắt hàn ý của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không nhịn được rùng mình, trong lòng cậu rất sợ hãi, không biết tên nam nhân biến thái này sẽ làm sao chỉnh cậu, nhưng cậu vẫn cố ra vẻ kiên cường ngẩng cao đầu, dùng âm thanh khẽ run run nói: “Ngươi…ngươi định làm gì? Ta… ta nói cho ngươi biết, giết người là phạm pháp đấy!”
Thấy ánh mắt sáng trong của Lee Sung Min thoáng qua tia hoảng loạn, khóe miệng Jo Kyu Hyun câu lên nụ cười lạnh lẽo, nói: “Ngươi yên tâm, bổn vương bây giờ không giết ngươi, bởi vì bổn vương muốn hành hạ ngươi! Ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, ngươi là a hoàn thân cận của bổn vương, bổn vương sẽ từng cọng từng cọng nhổ hết gai trên người ngươi!”
“Ta không muốn!” Lee Sung Min nghĩ cũng không nghĩ, hất bỏ tay Jo Kyu Hyun, quay đầu lập tức cự tuyệt.
“Không muốn?”sắc mặt Jo Kyu Hyun âm trầm, hắn đột ngột đưa tay ra, siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, lạnh lùng nói: “Việc này không do ngươi quyết định! Nếu ngươi đã vào thất vương phủ của bổn vương, ngươi phải ngoan ngoãn làm theo những gì bổn vương nói, nếu không, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Dứt lời, Jo Kyu Hyun mạnh bạo đẩy Lee Sung Min ngã xuống đất, lạnh lùng nói với Lee Joon nhịn cười đứng cạnh bên: “Lôi cậu ta đến Vô Trần diện, giao cho Lee ma ma, từ hôm nay bắt đầu, cậu là nô tì thân cận của bổn vương!”
Nói xong, Jo Kyu Hyun không thèm quan tâm đến kháng nghị của Lee Sung Min, mặt đen xầm, quay người bước ra khuôn viên.
Còn Lee Joon có chút ngại nhìn Lee Sung Min nằm vạ dưới đất, sau đó lễ độ nói với cậu: “Vương phi, xin mời!”
Lee Sung Min tức giận nhìn theo hình bóng của Jo Kyu Hyun, đến khi hình bóng hắn biến mất tại cửa ngoài khuôn viên, cậu mới thu lại ánh nhìn, căm giận liếc Lee Joon, phẫn nộ nói: “Ta nói không đi là không đi.”
Dứt lời, Lee Sung Min ôm lấy khúc cây mai bị Jo Kyu Hyun một chưởng đánh gãy, nằm vạ không thèm dậy.
Lee Joon nhịn sự buồn cười trong lòng, ra vẻ bình thường nói: “Nếu vương phi không theo thuộc hạ đi, vậy thuộc hạ chỉ còn cách đắc tội rồi!”
Dứt lời, Lee Joon không đợi Lee Sung Min nói gì, đột nhiên dang tay, nắm lấy áo Lee Sung Min, kéo cậu từ dưới đất dậy, sau đó lớn bước bước ra khỏi khuôn viên.
Lee Sung Min bị nắm áo đến đỏ cả mặt, lơ lửng giữa không trung cố gắng vùng vẫy “Biến thái chết tiệt, mau thả ta xuống! Ta không tha cho ngươi đâu!”
Trên đường về Vô Trần điện, Lee Sung Min tức giận la hét ầm ĩ cả thất vương phủ.
Lee Joon nhíu nhíu mày, đột nhiên ra tay như gió, trên người Lee Sung Min điểm ở nơi nào đó, sau đó, cả thất vương phủ lại hồi phục sự thanh tịnh.
Kim viện.
Trong thị phòng rộng lớn được trang trí hào hoa, Jo Kyu Hyun đang nửa dựa vào ghế nệm tím, nhắm nửa mắt, bộ dạng cứ như đang hưởng thụ.
Còn Kim Tae Yeon y phục nửa cởi, đang nằm trong lòng Jo Kyu Hyun, thỉnh thoảng giúp Jo Kyu Hyun rót thêm rượu.
Trong phòng lò lửa đang cháy rực, xuân ý nồng nồng, quả thật ấm áp.
Còn sau lưng Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min đang khắp mặt hiện rõ buồn ngủ đứng đó, chỉ thấy cậu nhắm nửa mắt, cơ thể nhỏ bé bất giác lắc lư, biểu hiện đã quá buồn ngủ rồi.
Nhưng có người lại không để cậu yên ổn, Kim Tae Yeon giơ cao hũ rượu nhỏ, kiêu giọng nói với Jo Kyu Hyun: “Vương gia, hết rượu rồ