
Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341847
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1847 lượt.
ạnh lùng.
Con ngốc đó đều là cái gai trong mắt ta và mẫu thân, dù cho bây giờ ả đã rời khỏi phủ thừa tướng, ta cũng không để ả sống yên ổn!
Ta lên kế hoạch mọi việc, nhưng ta không ngờ, trong sinh thần của ta, Lãnh Như Băng lại mời ả đến, trong giây phút đó, lòng ta có chút hoang mang, ta không muốn mất đi người nam nhân này, bởi vì, ta sợ hắn ta biết được việc của ta và Lãnh Như Tuyết, càng sợ hắn ta biết được chân tướng lên nhầm kiệu hoa hơn.
Nhưng, ta lại không thể ngăn hắn ta, chỉ còn cách thầm lo lắng.
Nhưng ta lại nghĩ, đó chẳng qua chỉ là một con ngốc ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, ta có gì phải sợ? Chỉ cần Lãnh Như Tuyết không nói gì, con ngốc đó, không đáng phải lo.
Lòng của ta bình tĩnh lại, trong ngày sinh thần, ta gặp lại con ngốc đó, và ả, cư nhiên cứ như vậy cùng Lãnh Như Tuyết ôm lấy nhau như bên cạnh không có ai!
Nhìn thấy cảnh đó, lòng ta cư nhiên đố kị, dù cho ta không thích Lãnh Như Tuyết, nhưng ta cũng tuyệt đối không cho phép con ngốc đó có được tình yêu của hắn!
Bởi vì, ta hận ả, ta ghét ả, ả chẳng qua chỉ là một con ngốc không biết gì, sao xứng có được hạnh phúc?
Tuy nhiên, điều khiến ta không ngờ tới là, con ngốc đó cư nhiên không ngốc, ả đối với lời cười nhạo của ta, cư nhiên học biết cách đánh trả!
Trong lòng ta vừa hận vừa sợ, sao ả lại đột nhiên khỏi, không lẽ, bao nhiêu năm qua, ả luôn giả vờ sao? Ta thật là quá xem thường ả rồi!
Ta hận đến cắn răng, sao ả có thể, sao có như vậy trước mặt ta? Ta không cam tâm, ta thật sự không cam tâm!
Ta cố ý lấy cớ dẫn ả rời khỏi, bởi vì, ta không thể để ả nói ra chân tướng ngày đại hôn.
Ta muốn ả xuống địa ngục lần nữa.
Sau khi nhìn thấy thân ảnh của Lãnh Như Tuyết xuất hiện ở xa, ta cố ý té ngã, bởi vì ta biết, dưới góc độ của Lãnh Như Tuyết mà nhìn là ta bị ả đẩy ngã.
Quả nhiên, kế hoạch của ta thành công, Lãnh Như Tuyết chạy đến, bế ta từ dưới đất dậy, sau đó căm giận đẩy ả ra.
Nhìn ả té ngã dưới đất, máu tươi phun trào từ trán ra, trong giây phút đó, lòng ta đầy khoái cảm của báo thù.
Dù cho ả bây giờ đã hồi phục thần trí, nhưng ả chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân ngốc, ả dựa vào đâu mà đấu cùng ta?
Dù cho ta chỉ là một thế thân trong lòng Lãnh Như Tuyết, nhưng suy cho cùng hắn vẫn không quên mối tình với ta, nhìn cả người ả đầy máu nằm dưới đất, hắn cư nhiên ngay cả nhìn cũng không.
Trong lòng ta thầm cười, dù cho là một thế thân thì sao? Chỉ cần trong lòng Lãnh Như Tuyết có ta, người nữ nhân điên này sẽ không sống yên!
Tuy nhiên, sau khi Lãnh Như Băng đến, ta không ngờ, hắn không phải ở yến tiệc sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Thời khắc này, trong lòng ta cư nhiên vô cùng bất an và hoang mang.
Tuy nhiên, bất an của ta rất nhanh đã trở thành sự thật, Lãnh Như Tuyết cư nhiên mở miệng đòi lấy ta từ Lãnh Như Băng, không, người ta yêu là Lãnh Như Băng, ta sao có thể theo Lãnh Như Tuyết đi? Lãnh Như Tuyết chỉ là lợi dụng hắn, ta không hề yêu hắn, cho nên, ta không thể đi cùng hắn, bởi vì, ta không thể mất đi địa vị thái tử phi của ta.
Vì Lãnh Như Băng, lúc này ta đã không còn quan tâm đến Lãnh Như Tuyết, ta vội vàng đẩy Lãnh Như Tuyết ra, sà vào lòng Lãnh Như Băng, ta không muốn mất đi hắn ta, cho nên, ta chỉ có thể nói với Lãnh Như Tuyết, ta không yêu hắn.
Nhưng, ta không hề ngờ tới, Lãnh Như Băng lại nói ra chân tướng của ngày đại hôn trước mặt Lãnh Như Tuyết. Càng quá đáng hơn là hắn ta cư nhiên bế người nữ nhân điên đó rời khỏi trước mặt ta!
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Không lẽ, Lãnh Như Băng cũng động lòng với người nữ nhân điên đó? Ta không cho phép, ta không cho phép!
Hắn ta thuộc về ta, ai cũng không thể giành, người nữ nhân điên đó càng không thể!
Nhìn thân ảnh Lãnh Như Băng bế người nữ nhân điên đó rời khỏi, trong lòng ta lần đầu tiên có sát ý với ả, ả chỉ là một kẻ điên, ả dựa vào đâu mà có thể có được sự quan tâm của Lãnh Như Băng?
Sau khi được biết Lãnh Như Băng giữ ả lại tịnh dưỡng ở phủ thái tử, ta tức giận vô cùng, đã đi tìm Lãnh Như Băng gây một trận.
Nhưng, thái độ của Lãnh Như Băng đối với ta đã thay đổi, khiến lòng ta phút chốc rơi xuống hầm băng.
Thái độ của hắn ta đối với ta cực kì lãnh đạm, thậm chí có một tia không vui, sao hắn ta có thể đối với ta như vậy? Sao hắn ta có thể? Sự ôn nhu của hắn ta đâu? Không phải hắn ta nói yêu ta sao? Tại sao?
Sao hắn có thể vì người nữ nhân điên đó mà đối với ta như vậy?
Trong