
Tác giả: Tử Liễm
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341249
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1249 lượt.
nói, có cần phải lên giọng thủ trưởng nói chuyện với tôi không, nói đi cuối cùng là có chuyện gì.”
Nhung Hâm Lỗi vẫn không lên tiếng trả lời, vẫn lạnh mặt đi về phía trước, Đoạn Cao Thụy vẫn luôn đi theo phía anh.
“Cậu có biết không, vừa rồi tôi có chuyện cần xin bọn họ giúp một tay, lời của đàn anh kia dù có tẻ nhạt, cậu không thể nể mặt tôi cho người ta chút thể diện được sao!” Thấy Nhung Hâm Lỗi vẫn im lặng, ra đến cửa chính Đoạn Cao Thụy liền vượt lên trước chỉ trích anh một phen.
Nhung Hâm Lỗi nhíu chặt chân mày, nhịn kích động muốn đánh cậu ta, “Cậu tự biết mình có thân phận gì, đi tới mấy chỗ ăn chơi đó còn chưa tính, vậy mà còn muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy?”
“Nhung Hâm Lỗi sao cậu có thể nói như vậy!” Đoạn Cao Thụy khó có được vẻ nghiêm túc nhìn về phía anh nghiêm mặt trả lời.
Nhung Hâm Lỗi nhỏ giọng hỏi: “Vụ án lần trước cậu điều tra thế nào rồi?”
“Làm sao vừa mới từ biên giới Tập Độc trở về lại có hứng thú với vụ án của tôi rồi hả?” Đoạn Cao Thụy khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời, cười cười trả lời.
“Tôi nhắc nhở cậu…tốt nhất cậu nên cần thận một chút, có người đang đánh vào điểm yếu của cậu.”
“Nói rõ một chút, cậu có ý gì?” Lúc này Đoạn Cao Thụy thật sự nóng nảy, mơ hồ cảm thấy có chuyện không lành sắp xảy ra.
“Lần trước Tiểu Cẩn cùng tổ tông nhà cậu thiếu chút nữa bị hại, đối phương còn biết tên cậu, rõ ràng là nhắm về phía cậu! Thế nào? Những chuyện này cô ấy không nói với cậu sao?” Nhung Hâm Lỗi cười lạnh hỏi ngược lại.
Lúc này sắc mặt Đoạn Cao Thụy đột nhiên thay đổi, nắm tay siết chặt hơi thả lỏng, nhìn Nhung Hâm Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nói cái gì? Tên kia ngang nhiên dám đánh chủ ý trên đầu cô ấy, ông đây sẽ không để yên cho bọn chúng, chờ chúng ta thập đủ chứng cứ thu lưới bắt hết cả đám vào nhà giam, ông sẽ nghĩ cách hành hạ chết bọn họ!” Nói tới đây Đoạn Cao Thụy giơ tay đấm một quyền vào bức tường phía sau.
Nghĩ thế nào Đoạn Cao Thụy cũng nghĩ không ra đối phương lại nhắm vào Hàn Tinh Tinh, trong lòng anh hoảng sợ vỗ vỗ bả vai Nhung Hâm Lỗi: “Người anh em, tôi có việc gấp đi trước.” Nói xong lập tức chạy tới bãi để xe, không cần nói cũng biết lúc này nhất định là chủ động đi tìm Hàn Tinh Tinh.
Trở lại doanh trại Nhung Hâm Lỗi bận rộn trong phòng làm việc, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Trì Gia Hựu đẩy cửa bước vào, đầu tiên là giơ tay nghiêm trang hành quân lễ, đợi sau khi Nhung Hâm Lỗi nhìn anh gật đầu ý bảo thôi, anh lại nghiêng người đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc của Nhung Hâm Lỗi. Nhung Hâm Lỗi dựa lưng vào ghế liếc nhìn tập hồ sơ màu vàng, anh thuận tay cầm chén nước trên bàn lên nhấp một ngụm rồi hỏi: “Trước tiên ngồi một lát, còn có chuyện gì nữa không?” Nói tới đây anh lơ đãng cầm tập hồ sơ lên nhìn một chút, sau đó trực tiếp bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại.
“Vẫn còn, vừa rồi lão Hạng tới hỏi, có thể xem xét từ doanh trại chọn ra một số binh lính khá hơn chuyển qua bên đó không, tôi nói chuyện này cần phải được cấp trên đồng ý, tôi không thể tự quyết được.” Nói xong Trì Gia Hựu nhìn về phía anh cười mờ ám, sau đó cầm tới một cái ghế ngồi đối diện với anh. “Lão ta nói như thế nào.” Mắt Nhung Hâm Lỗi nheo lại thử hỏi một câu thăm dò, sau đó theo thói quen sờ mười đầu ngón tay. “Lão nói nhất định sẽ được đồng ý.” Trì Gia Hựu nhắc lại từ đầu đến cuối đáp án của đối phương.
Nhung Hâm Lỗi khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời ngây lập tức, sau một lúc lâu anh lạnh mặt gật đầu một cái, trả lời: “Theo ý lão đi, cứ làm theo yêu cầu của lão, chỉ cần không quá đáng là được. Nếu chính mình cảm thấy có chỗ nào không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến trao đổi.” Trì Gia Hựu nghe anh dặn dò xong mấp máy môi, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó gật đầu một cái.
“Làm sao?” Nhung Hâm Lỗi nhíu mày nhẹ giọng hỏi, tầm mắt vẫn không thay đổi. “Không sao cả, như vậy cả nhà được vui vẻ chứ sao.” Lời này là cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Hâm Lỗi nói.
Sau khi ăn xong Trần Cẩn tiễn anh xuống tầng rồi mới đi ngủ, hai người lưu luyến chia tay, thật ra cô muốn đi cùng Nhung Hâm Lỗi nhưng lại thôi. Cũng đã lâu rồi cô không ở nhà cùng chú thím nên muốn ở lại mấy ngày rồi trở lại chỗ anh.
Đêm đó, sau khi Nhung Hâm Lỗi tắm xong lên giường, Trần Cần liền nhào tới dính lấy anh không rời. Nhìn cô chủ động khác thường, anh có chút buồn cười hỏi: “Sao thế em?” Lại cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Hâm Lỗi, em có chuyện muốn hỏi.” Nói xong lại vùi đầu vào ngực anh cọ xát. “Em nói đi.”
“Rốt cuộc là anh bắt đầu thích em từ lúc nào?” Chính cô cũng không biết bắt đầu từ lúc nào Nhung Hâm Lỗi quan tâm đến cô như vậy. Quan hệ của bọn họ từ từ thay đổi như thế nào bản thân cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng chuyện này lại làm khó Nhung Hâm Lỗi rồi, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào mình cảm thấy có hứng thú với nha đầu này, nghe thấy câu hỏi của Trần Cẩn, mặt Nhung Hâm Lỗi trong nháy mắt đen lại: “Em có thể đừng hỏi những câu nhàm chán như vậy không.”
Anh n