Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vượt Khuôn

Vượt Khuôn

Tác giả: Tử Liễm

Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015

Lượt xem: 1341162

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1162 lượt.

“Chú Trần, cháu thật sự không có . Làm sao cháu có thể thích em gái mình chứ, chú là người nhìn cháu lớn lên chú phải người biết rõ chứ.” Anh nóng nãy trả lời, tin chắc là có người đem chuyện lúc nãy nói cho chú Trần biết rồi.
“Cháu đã không thích Tiểu Cẩn thì đừng có che chở cho nó như vậy nữa, để cho hiểu lầm, Tiểu Cẩn cũng không còn bé nữa. Đừng làm nó thêm khổ nữa, huống chi anh trai chú chỉ có một đứa con gái, Dự Lâm chưa rõ tung tích. Chú không có ý gì đâu, chỉ muốn nói cho cháu biết tính tình Tiểu Cẩn rất bướng bỉnh.” Lúc đầu giộng ông vẫn có chút cứng rắn nhưng khi nói đến anh trai mình lại dịu xuống.
Đợi Nhung Hâm Lỗi ra về, ông thở dài nhìn ngoài của sổ một lúc, anh mắt có chút đỏ lên, trong ánh mắt ông có một chút bi thương và bất đắc dĩ.
Trần Cẩn đối với Trần Hồng Phong cũng như Trần Hoan, thậm chí còn quan trọng hơn, ông đã nói sẽ cho cô một ngôi nhà hạnh phúc, người khác có cái gì cô cũng không thiếu. Đó cũng là câu đầu tiên mà ông nói với Trần Cẩn khi đón cô về nhà.
Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ trở về phòng làm việc, đi rửa mặt rồi lấy súng đi tập bắn. Mỗi lần bóp cò thì bình mục tiêu đều rơi trên không xuống vỡ nát, giống như trong sân chỉ có một mình anh không bận tâm đến chuyện gì khác.
Thấy khuôn mặt buồn thiu của Trần Cẩn, Hàn Tinh Tinh đưa tay vỗ vỗ trên vai cô, vội vàng an ủi: “đừng buồn, không có chuyện gì đâu, cậu bình tĩnh đi! Cẩn Cẩn, anh chàng của cậu sẽ không coi trọng cô gái đó đâu,có lẽ họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường, Tinh Tinh đó chỉ là cái cớ thôi, anh ấy ngay cả tay tớ cũng chưa chạm qua nhưng lại nắm tay cô gái đó. Cô nhíu mày, khổ sở nhắm mắt.
“Dạ, dạ, xin đại gia bớt giận, nếu không đại gia cứ đánh tiểu nhân đi.” Hàn Tinh Tinh liền buông tay cầu xin tha thứ.
Lúc ra về, đến bãi đỗ xe Nhung Hâm Lỗi rất lịch sự thay Thích Vân Hâm mở cửa xe, không nghĩ Hàn Tinh Tinh lại kéo Trần Cẩn lên xe taxi theo dõi hai người kia.
“Bác tài, giúp tôi đuổi theo chiếc xe trước mặt.” Hàn Tinh Tinh nói xong rồi nắm tay Trần Cẩn: “để cho anh ấy giải thích đã.”
“Tinh Tinh, cậu tin hay không, anh ấy biết chúng ta đang theo dõi đấy...” cô ủ rũ cúi đầu xuống, nắm chặt tay bạn.
“Biết thì thế nào, cẳng lẽ cậu không muốn biết cho rõ rằng hay sao?” Hàn Tinh Tinh lập tức phản bác lại.
“Muốn.” Cô bĩu môi gật đầu một cái.
“Vậy hãy hỏi anh ấy đi.”
Xe taxi vẫn bám theo xe Nhung Hâm Lỗi cho đến khi thấy xe anh dừng lại, Nhung Hâm Lỗi xuống xe mở của cho Thích Vân Hâm.
Thích Vân Hâm nhìn về phía anh vẫy vẫy tay chào: “tạm biệt, hẹn gặp lại!”.
“Uh.” Nhung Hâm Lỗi hời hợt đáp lời.
Trần Cẩn bị Hàn Tinh Tinh đẩy xuống xe nhưng không dám lên tiếng gọi anh, trốn sau cây yên lặng từ phía xa nhìn anh chào tạm biệt Thích Vân Hâm.
“Nhìn cũng đủ rồi đấy.” Nhung Hâm Lỗi nghiêm mặt nhìn về phía cô nói.
Trần Cẩn đang trốn phía sau giật cả mình, xem ra đúng là anh biết cô theo dõi anh. Cô cúi đầu từ phía sau cây đi ra, sau đó lấy hết dũng khí nhìn vào mắt anh.
Anh chỉ chăm chú nhìn vào cô, cũng không tức giận, nhưng nhìn ánh mắt của anh thì cô biết mình không có chỗ dung thân nữa rồi. Nhung Hâm Lỗi cũng không ngờ tiểu nha đầu này còn dám theo dõi anh, cũng không nghĩ xem anh là ai mà dưới mắt anh còn làm ra cái trò này.
Lúc này Hàn Tinh Tinh từ trong xe nhô đầu ra nhìn Trần Cẩn nói lớn: “Cẩn Cẩn, tối nay nhờ anh ấy đưa cậu về nha, tớ có việc phải về trước.” Rồi gật đầu chào hỏi Nhung Hâm Lỗi và ngênh ngang rời đi.
“Đi theo anh lâu như vậy em muốn làm gì?” anh trầm mặt hỏi cô.
“Cô gái lúc nãy là ai vậy, bạn gái anh? Không phải anh chưa có bạn gái sao, kể từ khi chia tay với chị Phó Lâm.....”.
“Tiểu Cẩn, anh có bạn gái hay không có liên quan gì đến em sao?” vừa nghe thấy Trần Cẩn nhắc đến Phó Lâm, anh liền nhíu mày nhưng giọng vẫn rất lạnh nhạt.
“Đương nhiên là có liên quan, bởi vì em thích anh!” cô không hề trồn tránh ngược lại to gan trả lời anh rồi bước thêm mấy bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đây là lần thứ hai cô đứng gần anh như vậy, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xám,thân hình rất hoàn mĩ, anh ăn mặc tùy tiện nhưng nhìn lại rất dịu dàng.
Anh chăm chú nhìn cô khẽ lắc đầu cười: “Tiểu Cẩn, hôm đó ở trường học anh đã nói rồi chẳng lẽ em không hiểu sao?” anh nói vậy làm cho cô không còn chỗ trốn nữa rồi. Gương mặt tuấn tú của anh bỗng áp lại gần, làm cho cô hô hấp cũng có chút khó khăn nhưng lấy hết dũng khí, nhón chân gần sát mặt anh: “thế nào, có phải anh cảm thấy em không thể đùa giỡn không?”.
Hơi thở cô thở quá gần anh, anh không ngờ cô lại dám trêu đùa anh như vậy, đầu nóng lên, môi mím chặt lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô một lúc.
Anh gật đầu khẽ cười một tiếng, lấy tay bóp chặt cằm cô và áp cô lên thành xe rồi đột nhiên hôn cô, đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, thô bạo hôn. Trần Cẩn tròn mắt nhìn anh, thân thể khẽ run, không muốn như vậy nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, cô chưa từng nghĩ tới chuyện anh chủ động hôn mình làm cho cô thấy một chút cảm giác vừa xa lạ vừa thân mật, cô không đẩy anh ra mà


Snack's 1967