
Tác giả: Tử Liễm
Ngày cập nhật: 02:46 22/12/2015
Lượt xem: 1341164
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.
ngược lại sau khi thích ứng vòng tay ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.
Anh hít một hơi thật sâu, ôm chặt cô, hai người dán chặt vào nhau không một chút khe hở, anh chỉ muốn kiềm chế bản thân không nghĩ về cô nữa thôi, anh tiếp tục hôn cô chiếm thành đoạt đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở, không muốn nghĩ đến nhưng môi anh lại có cảm giác đau đớn.
Cùng lúc đó hông cô có cảm giác đau làm cho cô bừng tỉnh, anh dùng sức bấm vào eo cô, thở hổn hển nhìn cô, giọng nói của anh có chút khàn khàn: “em cắn anh?” trong mắt anh bây giờ có chút sâu xa khác thường.
“Là anh cắn vào đầu lưỡi của em, em....em sao không thể cắn anh?” cô bất mãn nhìn anh mắng nhưng nói xong lập tức cúi đầu không dám nhìn vào anh nữa. Thì ra hôn căn bản cũng không có gì tốt đẹp giống như Tiểu Hoan và Hàn Tinh Tinh nói, ngoại trừ khó thở cùng với cảm giác đau đau tí thì cô chẳng cảm nhận được một chút tình cảm nào trong đó. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ,chỉ là do anh không thích cô thôi, không thích thì làm sao có tình cảm trong đó.
Anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, cũng không có ý định buông cô ra, mắt đỏ lên, cúi đầu sát tai cô tàn nhẫn nói: “Muốn chơi đùa với anh? Tiểu Cẩn anh sợ em chơi không nổi đâu! Em nên nhớ anh là quân nhân nhưng cũng là đàn ông!” rồi buông cô ra, đi đến mở cửa xe.
Anh nói cô không chơi nổi, nghe vậy cô cắn chặt môi, kiềm chế khổ sở trong lòng, im lặng không nói gì.
“Lên xe, anh đưa em về nhà.” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Cô chưa kịp phản ứng anh đã kéo cô lên xe làm cho cô té ở ghế ngồi, liền nghe bên cạnh: “Tách.” anh đã nhanh chóng đóng cửa xe, cô liền nhanh tay mở cửa xe để xuống nhưng cửa xe đã bị khóa, nghiêng đầu sang bên thì thấy anh đã ngồi cạnh, cô không thể làm gì đành phải chấp nhận.
“Không cần. Em tự về được, em không cần anh đưa về, Nhung Hâm Lỗi, em ghét anh. Anh cố ý làm cho em ghét anh đúng không? Em nói cho anh biết, em vẫn còn thích anh. Em thích anh 6 năm chứ không phải mới một hai ngày, muốn bỏ là bỏ được, anh nghe rõ không em thích anh 6 năm rồi!”
Anh nghe cô nói mà giật mình ánh mắt sửng sốt nhìn cô hồi lâu, rồi nghiêng đầu lái xe: “Tiểu Cẩn em phải nhớ rõ, vừa rồi là do em quyến rũ anh. Hơn nữa anh chỉ xem em là em gái thôi. Anh không có cách nào thích em gái của mình được.” Anh không biết Tiểu Cẩn đã thích anh từ 6 năm trước, anh vẫn cho rằng cô chỉ là ngộ nhận thôi, không ngờ tình cảm cô dành cho anh đã lâu như vậy rồi.
Anh nói những lời kia làm cho Trần Cẩn vừa nghe xong liền nổi giận: “Dừng xe, em không về trường, em muốn về nhà.” Cô vừa nghiêng đầu vừa kéo tay lại nhưng không thấy anh nhúc nhích gì cả.
“Vậy anh đưa em về nhà!” khẩu khí của anh có chút lạnh lùng.
“Nhung Hâm Lỗi, anh không nghe rõ hả? dừng xe, anh dừng ven đường là được, em tự bắt taxi về, không làm phiền anh nữa đâu!” cô hét lên với anh.
“Về dưới nhà anh sẽ dừng xe, bây giờ khuya rồi, biết chưa? Em đừng có mà hồ đồ, im lặng! Đừng có mà quậy!” anh cũng không còn kiên nhẫn nhìn tiểu nha đầu bên canh quát lớn. Anh quát lớn làm cho cô sợ một hồi lâu, không trả lời chỉ có thể cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất tủi thân, bị anh quát lớn như vậy sửng sốt cả người, từ khi quen anh đến tận bây giờ anh chưa lần nào nổi giận với cô như vậy, chua xót, đôi mắt tròn to lập tức ửng lên một tầng nước mỏng, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhung Hâm Lỗi bỗng thấy có không khí có chút không đúng, nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô quay mặt ra ngoài cửa sổ không để ý đến anh nữa, trong lòng liền thở dài, nghĩ đến vừa rồi anh kích động quát lớn như vậy chắc là cô sợ anh mất rồi, anh ão não vò đầu, hối hận không thôi, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, đem cô trở thành lính anh mất rồi.”
Xe chạy đến dưới nhà cô thì dừng lại, anh nghiêm mặt xuống xe vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô, Trần Cẩn sau khi xuống xe cũng không để ý đến anh nữa, cắn chặt môi, cũng không thèm chào hỏi bước nhanh vào trong nhà.
“Chị, chị về rồi à!” tiếng của Trần Hoan từ trong phòng khách truyền ra, vừa nhìn thấy Trần Cẩn lập tức cháy tới kéo tay cô hỏi nhỏ: “sao rồi, chuyện hại người tiến triển đến đâu rồi chị?”
Trần Cẩn theo thói quen hơi nhếch môi, lắc đậu rồi thở dài: “còn như thế nào được, em nhìn mặt chị thì biết thôi.”
Ông nghiêng đầu đem thuốc đặt thuốc vào trong gạt tàn, nheo mắt nhìn người vừa vào, trong nháy mắt nhíu mày, giọng có chút không vui hỏi cô: “cháu vào đây làm gì?”
“Chú, có phải có tin tức về anh trai con không, chú nói cho con biết đi, đừng lừa con, chú Lôi đích thân đến nhà mình nhất định là có tin về anh trai con.” Trần Cẩn bước đến chăm chú nhìn chú cô.
Trần Hồng Phong nhìn cô chằm chằm, ông không ngờ cô lại nhạy cảm như vậy, thuốc cháy sát tay có cảm đau rồi ông mới cúi đầu dập thuốc vào gạt tàn, điều chỉnh lại cảm xúc rồi kiên nhẫn nói: “chúng ta bàn về chuyện diễn tập quân sự thôi, liên quan gì đến Dự Lâm. Sau này chuyện của anh trai, cháu không cần lo lắng,